Hứa Hử đã chết, những chiến sĩ Vĩnh Dạ Quân bị anh ta mê hoặc này cũng đã mất đi chỗ dựa rồi.
Bọn họ nhìn nhau một cái rồi nhao nhao bỏ súng trường tự động trong tay xuống.
Kiều Thu Mộng khẽ gật đầu và làm một động tác tay, người ở bên ngoài nhìn thấy thế thì cũng không khỏi thở phào một hơi rồi sắp xếp để rút lui.
“Này, trả lại nhẫn cho cô.” Tề Đẳng Nhàn đưa chiếc nhẫn cho Kiều Thu Mộng, mỉm cười và nói.
“Ừ.” Kiều Thu Mộng đáp lại, sau đó đưa tay trái ra và giơ ngón áp út của mình lên.
Tề Đẳng Nhàn với EQ thấp đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều làm gì, hắn cứ thế đeo nhẫn vào tay cho người ta, thậm chí còn không nói lấy bất cứ một câu tán tỉnh nào.
Kiều Thu Mộng thầm nghĩ: “Võ công thì luyện lên tận trời rồi mà EQ vẫn ở mười tám tầng địa ngục thế này...”
Nếu như Tề Đẳng Nhàn biết được suy nghĩ của cô ấy thì nhất định sẽ khịt mũi khinh bỉ, dù sao thì hắn cũng cảm thấy bây giờ mình chính là một người có EQ vô cùng cao.
Người của Vĩnh Dạ Quân từng bước rời khỏi khách sạn, nhân tiện còn thu dọn cả cái xác của Hứa Hử.
Cái chết của Hứa Hử có lẽ sẽ khiến cho Chiến Phi có chút cảnh giác, có điều, với tính cách cẩn thận dè dặt đó của Chiến Phi, có lẽ anh ta sẽ không đến gây phiền phức cho Tề Đẳng Nhàn đâu.
Bây giờ tất cả sự quan tâm của anh ta đều đã đặt vào đại hội Võ đạo, cho dù là chuyện gì thì cũng phải tránh đường cho đại hội Võ đạo.
Hứa Hử chết rồi, đối với anh ta mà nói cũng chỉ đơn giản là mất đi một trợ thủ mà thôi chứ không phải tổn thất gì không thể chấp nhận được.
Dù sao thì trước khi Hứa Hử đến, anh ta cũng đã là quán quân rồi... Ừm, cao thủ số một Hương Sơn rồi!
“Cái tên hiểm họa từ bên trong là Hứa Hử này đã được giải quyết rồi, cơ mà cô vẫn phải cảnh giác việc Vĩnh Dạ Quân sẽ bị chia cắt từ bên trong, nếu như phát hiện ra tình huống như vậy, hãy nhanh chóng bóp nghẹt nó.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói với Kiều Thu Mộng.
“Chuyện này phải cảm ơn anh rồi, nếu như không có anh giúp tôi chuyện này, tôi thực sự không biết phải làm sao với anh ta nữa.” Kiều Thu Mộng mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn và nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi là ai cơ chứ?!”
Kiều Thu Mộng sững sờ một lát rồi nói: “Tề Đẳng Nhàn chứ gì nữa?!”
Tề Đẳng Nhàn cau mày và nói: “Này, trong khoảng thời gian bị mất trí nhớ cô gọi tôi như thế nào ấy nhỉ?”
Kiều Thu Mộng giả ngây giả ngốc và nói: “Tên đàn ông cặn bã à?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ấy với ánh mắt có chút cạn lời, lắc lắc đầu và nói: “Cái đồ EQ thấp, khó khăn lắm mới có cơ hội để nói chuyện riêng một chút mà cô lại chẳng biết chút tình thú nào cả!”
Kiều Thu Mộng dở khóc dở cười, ai mới là kẻ EQ thấp, trong lòng hắn thực sự không biết sao? Lúc nhỏ nói muốn đưa mình đi ra ngoài hẹn hò, kết quả lại chạy đến nghĩa trang liệt sĩ để giở trò đồi bại, cũng không biết là ai đã làm ra chuyện đó nhỉ!
Kiều Thu Mộng nghi ngờ EQ của cái tên này thực sự không thể cải thiện được, có lẽ là từ nhỏ đã như thế này rồi!
“Đi thôi, tìm chỗ nào cùng ăn món Kiệt Bành đi.” Kiều Thu Mộng nói.
“Sao cô lại thích ăn đồ Kiệt Bành thế? Tôi cảm thấy nó rất nhạt nhẽo và vô vị.” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ không vui.
Kiều Thu Mộng cũng không nói nhiều với hắn làm gì, sau khi rời khỏi khách sạn này, cô ấy chọn một nhà hàng gần đó rồi ngồi xuống và gọi mấy món đặc sắc một cách thuần thục, đặc biệt là cá nóc, món này đương nhiên không thể thiếu rồi.
Mỗi người đều có khẩu vị của riêng mình, giống như Tề Đẳng Nhàn thích uống cafe đen đắng như mực nước, Kiều Thu Mộng lại rất thích ăn những món Kiệt Bành nhạt nhẽo vô vị.