Làm gì có nguyên nhân nào khác ngoài việc Quý gia rất giàu có chứ! Nói tài sản của nhà họ tương đương với cả một quốc gia cũng không hề là nói quá.  

 

Ông cụ của Quý gia còn là khách quý của đế quốc Anh, sở hữu địa vị không hề bình thường ở đế quốc Anh, tài sản cũng nhiều ở mức độ không hề bình thường...  

 

Long Phi Vũ nhìn thấy người bên cạnh Quý Khải thì vội vàng nói: “Lý tổng, đó chính là Trần Tuấn Nghị, giấy nợ của tôi đang ở trong tay anh ta.”  

 

Lần này Long Phi Vũ bị mắc bẫy là do chính bản thân cậu ta không cẩn thận, đương nhiên cũng là bởi vì bên cạnh cậu ta còn có Long Phi Linh làm nội gián.  

 

Vả lại, người gài bẫy cậu ta cũng có lai lịch không hề nhỏ, trực tiếp khiến cho món nợ mấy chục triệu của cậu ta lãi đơn dồn lãi kép lên đến tận hai tỷ, có thể nói là kề dao vào cổ tống tiền rồi.  

 

Lúc này Quý Khải cũng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Long Phi Vũ, anh ta lập tức nhướn mày và lạnh lùng nói: “Cậu Tuấn, từ bao giờ mà Trang sức Trần thị lại cho phép loại rác rưởi này bước vào đây thế?!”  

 

Trong lúc nói chuyện, anh ta chỉ ngón tay về phía Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt vô cùng không vui.  

 

Trong cả hai lần chạm mặt với Tề Đẳng Nhàn, anh ta đều chẳng có chút lợi lộc gì cả.  

 

Ở lần đầu tiên, anh ta đã bị Tề Đẳng Nhàn dùng lựu đạn giả dọa cho gần chết và mất hết sạch mặt mũi.  

 

Ở lần thứ hai, Lôi Thiên Tứ đã ra mặt và để cho Từ Ngạo Tuyết thành công rời khỏi Hương Sơn, anh ta còn bị cảnh cáo một trận, việc này khiến cho anh ta đã phải mất mặt ở trước mặt Tạ Thiên Bảo.  

 

Trần Tuấn Nghị quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, còn thấy được cả Long Phi Vũ, ngay lập tức híp hai mắt lại.  

 

“Được lắm, lại là một thằng nhóc chuyên đi lừa gạt.” Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn thấy biểu cảm của Trần Tuấn Nghị bèn biết được rằng cái tên phú nhị đại này quá nửa là sẽ nghe lời Quý Khải mà gây sự với hắn.  

 

Trần Tuấn Nghị không làm khó Tề Đẳng Nhàn trước mà lại nói với Long Phi Vũ: “Đây chẳng phải là Long tổng hay sao? Tiền cậu nợ chúng tôi đã chuẩn bị đủ chưa? Nếu như còn tiếp tục kéo dài thì hai tỷ sẽ biến thành ba tỷ đó!”  

 

Vẻ mặt Long Phi Vũ bỗng chốc đen sầm lại, cậu ta nhìn về phía tên mập ở bên cạnh, dù sao thì hắn đã hứa rằng sẽ giải quyết chuyện phiền phức này.  

 

Thấy Tề Đẳng Nhàn không nói gì, Long Phi Vũ nói: “Hôm nay Lý tổng đến đây chính là để tìm anh bàn chuyện này, anh ta nói sẽ giúp tôi giải quyết.”  

 

Trần Tuấn Nghị ngay lập tức bật cười một tiếng, ánh mắt chuyển đến trên người Tề Đẳng Nhàn và thản nhiên nói: “Tên mập kia, anh là ai thế hả? Anh đến để giúp Long tổng giải quyết chuyện này à? Được, lấy hai tỷ ra đây, tôi trả giấy nợ lại cho cậu ta.”  

 

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói: “Cậu nhóc, tốt nhất hãy bảo ông già Trần Hải nhà cậu ra đây gặp tôi, một thằng nhóc vắt mũi còn chưa sạch thì đừng có lèm bèm ở trước mặt tôi nữa đi?”  

 

“Mày muốn gặp Trần tổng? Có lẽ là mày sẽ không có cái cơ hội đó đâu.” Quý Khải nói với vẻ khinh thường.  

 

“Sao nào? Long tổng cũng là người trưởng thành rồi mà nhỉ, sao vẫn còn chơi trò tìm người đến méc người lớn thế? Ha ha ha!” Trần Tuấn Nghị cười phá lên.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười với Quý Khải và nói: “Cậu là con dê béo, hôm nay tôi sẽ không xử lí cậu, tránh cho đánh hỏng rồi không còn đáng tiền nữa.”  

 

“???”  

Trên đầu Quý Khải ngập tràn dấu hỏi, lời này là có ý gì chứ?  

 

 

Long Phi Vũ ở bên cạnh không khỏi có chút ngạc nhiên, cảm thấy cái tên mập này thực sự quá là hung dữ, ngay cả thiếu gia nhà Quý gia cũng không thèm để vào trong mắt, còn dám nói ra những lời cay độc như vậy!  

 

 

Trần Tuấn Nghị vỗ vỗ tay, nhân viên an ninh của Trang sức Trần thị ngay lập tức chạy đến rồi vây quanh Long Phi Vũ và Tề Đẳng Nhàn.  

 

 

“Không có tiền thì tự mình cút ra ngoài đi, hay là muốn tôi cho người động thủ mời hai người ra ngoài?” Trần Tuấn Nghị nhàn nhạt hỏi.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement