Tất nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng chẳng hà cớ gì phải tức giận với những người này, anh đây động lượng lắm.  

 

Trần Hải vội vàng bắt tay với Tề Đẳng Nhàn và nói: “Anh Lý, thực sự rất xin lỗi, tôi đến muộn một bước, lại để cho thằng nhóc vô tích sự này đắc tội với anh!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Trần tổng không cần khách sáo, tôi và cô Trần Ngư là bạn tốt, không cần thiết phải vì chút chuyện cỏn con ngày mà ghi hận ghi thù.”  

 

Trần Hải ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Tề Đẳng Nhàn quay về sẽ tìm Trần Ngư để tố cáo, như vậy thì cuộc sống của ông ta sẽ rất khổ sở.  

  Advertisement

Sau khi nghe được lời này, Trần Tuấn Nghị không khỏi âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, thì ra tên mập này là bạn của chị họ, chẳng trách hắn lại tự tin đến như vậy, chẳng trách bố mình thà đắc tội với Quý Khải cũng không chịu đắc tội với hắn.  

 

“Lý tổng, còn có vị Long tổng này nữa, xin mời đến văn phòng của tôi để uống trà trước đã!” Trần Hải cười mỉm và nói.  

 

Ông ta quay đầu nói với Trần Tuấn Nghị: “Ở đây hết việc của con rồi, đi ra chỗ khác đi!”  

  Advertisement

“Lương lão đại, ông cũng tạm thời quay về đi.”  

 

Lương Diệp chắp tay với Tề Đẳng Nhàn một cái rồi xoay người rời đi, không bị truy cứu trách nhiệm đã coi như là được phật tổ phù hộ độ trì rồi.  

 

Trần Tuấn Nghị cũng không nói nhiều nữa mà bèn xoay người chuẩn bị rời khỏi.  

 

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Ấy, chờ đã, hôm nay tôi đến là để tìm cậu ta mà!”  

 

Trong lòng Trần Tuấn Nghị hồi hộp một phen, chắc không phải là cái tên này đang định tính sổ với cậu ta đâu nhỉ? Nếu như hắn muốn tính sổ thì liệu bố mình có thể dễ dàng tha thứ cho mình hay không?  

 

Trong lòng Trần Hải cũng âm thầm chửi rủa vài câu, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có chút xấu xa, ông ta đã trở mặt với Quý Khải rồi mà, hắn không cần thiết phải tính sổ với Trần Tuấn Nghị nữa đâu nhỉ?  

 

“Yên tâm, tôi không định dây dưa chuyện ban nãy đâu.” Lúc này EQ của Tề Đẳng Nhàn bỗng cao lên đột ngột, hắn biết vẻ mặt của hai người khó coi là vì lí do gì nên đã bổ sung thêm một câu.  

 

Câu nói này khiến cho hai bố con họ không khỏi thở phào một hơi, trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.  

 

Trần Ngư chính là một nữ bạo chúa, nếu như bị tố cáo ở chỗ cô ấy, vậy thì bọn họ đừng mong sẽ được sống yên ổn.  

 

Khi đến được văn phòng của Trần Hải, ông chủ lớn này đã đích thân pha trà cho hai người Tề Đẳng Nhàn và Long Phi Vũ.  

 

Tề Đẳng Nhàn chìa tay ra với Trần Tuấn Nghị và nói: “Đưa nó ra đây đi!”  

 

Trần Tuấn Nghị khẽ ngẩn người, cậu ta nói: “Lý tổng nói cái gì cơ?”  

 

Tề Đẳng Nhàn cau mày và nói: “Giấy nợ mà các người lừa Long Phi Vũ làm ra chứ gì nữa, giả ngu giả dại à?”  

 

“Giấy nợ lại là chuyện gì thế?!” Trần Hải quay đầu sang nhìn Trần Tuấn Nghị và lạnh lùng nói.  

 

Trần Tuấn Nghị bèn giải thích: “Đây là chuyện mà Lục Quy Hải làm ra... Con chỉ phối hợp với cậu ta một chút mà thôi, không phải chủ ý của con đâu! Giấy nợ đang ở trong văn phòng của tôi, tôi đi lấy nó ngay đây.”  

 

Trần Hải nghe thấy chuyện này có liên quan đến Lục Quy Hải thì càng cau mày chặt hơn nữa, Lục Quy Hải là cháu trai của thị trưởng Hương Sơn nhiệm kì trước, cũng có thể coi là nhân vật hàng đầu trong vòng tròn quan hệ của Hương Sơn rồi.  

 

Không bao lâu sau, Trần Tuấn Nghị đã lấy giấy nợ đến và đưa thẳng cho Tề Đẳng Nhàn.  

Tề Đẳng Nhàn tiện tay đưa cho Long Phi Vũ và hỏi: “Xem xem đây có phải là giấy nợ mà cậu viết hay không.”  

 

 

Sau khi nhìn lướt qua một lượt, Long Phi Vũ gật đầu lia lịa và nói: “Đúng đúng đúng, cảm ơn Lý tổng!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cậu tạm thời cất nó đi, đừng vội tiêu hủy, nói không chừng lúc nào đó còn phải dùng đến nữa, không thể để người khác gài bẫy cậu phí công vô ích được, chúng ta phải tìm lại mặt mũi mới được.”  

 

 

Trần Tuấn Nghị lại cười gượng và nói: “Lý tổng, anh cứ cầm giấy nợ đi như thế, đến lúc đó Lục Quy Hải tìm tôi, tôi nên trả lời như thế nào đây?”  

 

 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement