Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

"Rất tốt, từ trước đến giờ chưa có ai dám nói với tao như vậy!"  

             "Hôm nay, mày nhất định phải chết ở đây!"  

             Hai mắt Từ Dương đỏ lên, giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt lành lạnh nhìn Tề Đẳng Nhàn.  

             Tề Đẳng Nhàn không khỏi liếc nhìn 50 tên thuộc hạ của anh ta, cười rồi hỏi: "Chỉ dựa vào mấy tên phế vật này thôi sao?"  

             Tên đàn ông đầu trọc sửng sốt, năm mươi người này đều là cao thủ của Long Môn, Tề Đẳng Nhàn lại dám nói họ là phế vật?  

             "Lên, giết tên kia cho tao!" Từ Dương lạnh giọng nói, chỉ huy một tên thuộc hạ tiến lên phía trước.  

             Tên thuộc hạ này không nói một lời, một bước đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, giơ tay lên đấm một đấm vào mặt hắn.  

             Tề Đẳng Nhàn đứng tại chỗ không động đậy, mọi người chỉ thấy cảnh trước mắt bị nhòe đi, người vừa ra tay đã nằm dưới chân hắn như một con chó đã chết.  

             Thấy tình hình không ổn, có hai người đã cùng nhau ra tay từ hai phía.  

             "Chỉ có vậy?" Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Đây mà gọi là cao thủ sao?"  

             Chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn khẽ động, ra tay nhanh như chớp, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, hai người đàn ông cao lớn đã ngã xuống đất, không còn phát ra tiếng động nào.  

             Hai người còn lại quyết định rất nhanh, đột nhiên vén áo vest lên, rút một khẩu súng lục ra, chĩa thẳng họng súng vào Tề Đẳng Nhàn.  

             Sắc Mặt Từ Dương có chút khó coi, không ngờ rằng ba người dưới trướng của anh ta lại bị Tề Đẳng Nhàn hạ gục dễ dàng như vậy, điều này khiến anh ta rất mất mặt.  

             "Hừ, đánh nhau thì có tác dụng gì, có thể đánh lại súng không? Dám khiêu khích thiếu đà chủ thì chỉ có một con đường chết!"  

             "Đúng vậy, kể cả có biết đánh thì cũng làm được cái gì, xã hội này chỉ quan tâm đến quyền lực! Mà so về quyền lực, hắn ta làm sao mà so được với thiếu đà chủ?"  

             "Giỏi đánh nhau cũng chỉ là một tên võ sĩ mà thôi, khoa học kĩ thuật hiện nay phát triển như thế, đánh đấm có giỏi thì có được uy lực như súng không?"  

             Những cô hotgirl mạng đều lên tiếng, mấy lời này khiến cho sắc mặt Từ Dương trông khá hơn nhiều.  

             Mặc dù vậy nhưng sắc mặt Từ Dương âm trầm, hai tên thuộc hạ của anh ta đã cầm súng ra trước mặt Tề Đẳng Nhàn. Hai họng súng đều chĩa vào hai bên thái dương của hắn.  

             "Tiểu tử, miệng còn hôi sữa nhưng đánh nhau cũng rất giỏi! Nhưng mà, cho dù có đánh nhau giỏi đến mức nào đi chăng nữa thì cũng có đánh lại súng không?" Từ Dương khoanh tay cười lạnh hỏi.  

             Sắc mặt hai người Lý Vân Uyển và Trương Nhu ở đằng sau đều trắng bệch, không ngờ tên Từ Dương này lại vô pháp vô thiên đến thế, còn dám động đến súng!  

             Trương Nhu không nhịn được kêu lên: "Từ Dương, đất nước chúng ta có quy định rõ ràng không cho phép tư nhân sở hữu vũ khí, anh làm như vậy là tìm đường chết đó."  

             "Quy định không cho phép?"  

             "Còn phải xem mấy quy định đó là dành cho ai!"  

             "Mấy người hạ đẳng như các người mang theo vũ khí mới là biết luật mà cố tình vi phạm."  

             "Những người như tôi mang theo vũ khí đó là tự vệ chính đáng!"  

             Sau khi nghe mấy lời này của Trương Nhu, Từ Dương liền cười nhạt, nói vài lời chế nhạo.  

             Từ Dương Nhìn Tề Đẳng Nhàn, nhàn nhạt nói: "Tao là thiếu đà chủ của Long Môn, tao muốn động vào mày, vậy mày cũng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống mà chịu đòn!"  

             "Dám phản kháng vậy chính là mày không biết tốt xấu, tự tìm đường chết!"  

             "Bây giờ tao đang cầm súng trên tay, cho dù có giết chết mày, cũng chỉ là chuyện phải đền bù mấy vạn tệ mà thôi."  

             "Mày cảm thấy anh có bao nhiêu tài sản mà dám ngạo mạn trước mặt tao?"  

             Những người nổi tiếng trên mạng đều nhìn Từ Dương vô cùng ngưỡng mộ, chỉ cảm thấy Từ Dương lúc này rất khí phách, hoàn toàn thỏa mãn hình tượng một tổng tài bá đạo trong tâm trí họ.  

             "Thiếu đà chủ uy phong quá đi, tối nay tôi nhất định sẽ ủng hộ thiếu đà chủ hết mình...."  

             "Người nào dám đắc tội thiếu đà chủ thì chỉ có một con đường chết. Trong thành phố Trung Hải này, thậm chí là cả tỉnh Đông Hải này có ai mà không biết đến duy danh của thiếu đà chủ chứ?"  

             "Tên ngốc này chết cũng không đáng tiếc, giết hắn cũng chỉ làm phí đạn, hừ..."  

             Tề Đẳng Nhàn bị hai họng súng chĩa vào hai bên thái dương vậy mà lại không chống cự, chỉ nhe răng cười toe toét, nói: "Ồ, có cả súng sao, khá quá!"  

             Hắn đột nhiên nhớ ra, ngày đó Ngọc Tiểu Long cũng bị vài họng súng chĩa vào trong khoang hạng nhất trên máy bay, sau đó còn nói một câu rất thú vị.  

             Hôm nay hắn đã quyết định nói lại lời này từ đầu tới cuối cho Từ Dương biết.  

             "Quỳ xuống, tự vả vào miệng của mình, nếu không táo sẽ đánh chết mày!" Từ Dương lạnh giọng quát, ánh mắt tràn đầy sát khí, không giống dáng vẻ đang đùa cợt.  

             Lý Vân Uyển cũng không khỏi lo lắng cho Tề Đẳng Nhàn, cô ta biết Tề Đẳng Nhàn rất có bản lĩnh, thực lực, nhưng dù sao thì đối phương cũng có súng!  

             Tề Đẳng Nhàn có tài giỏi đến mức nào đi chăng nữa thì cơ thể cũng bằng xương bằng thịt, một phát đạn cũng sẽ khó đỡ được.  

             Tề Đẳng Nhàn xua tay, nói: "Đợi đã, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh!"  

             Từ Dương nói: "Mày sẽ không chuẩn bị lặp lại mấy lời vô ích như Trương Nhu với tao chứ?"  

             "Không, không, không, tôi chỉ muốn nói với anh, anh có biết không, trong giới võ thuật của Hoa quốc chúng tôi có một câu nói." Tề Đẳng Nhàn cười xán lạn, cả hàm răng ngay ngắn đều lộ ra.  

             "Hả?" Từ Dương cau mày.  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Chỉ xích chi gian, nhân tận địch quốc."  

             (Ý chỉ trong khoảng cách gần như gang tấc, một người cũng có thể diệt được một quốc gia.)  

             Trong lòng Từ Dương đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt, liền quát lên: "Đánh chết hắn!"  

             Tề Đẳng Nhàn sau khi nói xong, thân thể hắn khẽ động, hai tay nhanh tới mức không thấy dư ảnh!  

             Hai người đàn ông vạm vỡ đang cầm súng còn chưa kịp phản ứng, cổ tay của hai người đã bị nắm chặt. Cảm giác đau đến thấu xương truyền đến, khiến bọn họ không ngừng hét lên những tiếng kêu thảm thiết, ngón tay buông lỏng, không cầm nổi khẩu súng trong tay nữa.  

             Sau đó Tề Đẳng Nhàn kéo cổ tay hai người đó như đang xoay cối xay gió, khiến cơ thể hai người họ bay loạn xung quanh.  

             "Bịch! Bịch!"  

             m thanh nặng nề vang lên, hai người đàn ông cao lớn  bay ra ngoài, đập vào tường, sống chết không rõ.  

    Mà súng trong tay hai người họ cũng rơi vào trong tay Tề Đẳng Nhàn.  

             Mấy cô hotgirl mạng mà Từ Dương đưa đến đều sững sờ như con gà con, dường như không thể nào tin nổi vào mắt mình.  

             Sắc mặt Từ Dương cũng trắng bệch, không thể tin được, ban nãy Tề Đẳng Nhàn bị hai họng súng chĩa vào lại có thể lật ngược tình thế!  

             "Đứng im, tôi không giỏi thiện xạ, không dám đảm bảo bắn trúng chân anh, biết đâu lại bắn trúng vào đầu anh đấy." Tề Đẳng Nhàn miệng cười nhưng trong không cười, giơ súng lên nhắm thẳng vào Từ Dương.  

             Từ Dương không dám cử động, đứng tại chỗ như bị đinh đóng vào hai chân, cơ thể khẽ run.  

             Không ai có thể bình tĩnh được khi bị họng súng chĩa thằng vào người.  

             Từ Dương cắn răng nói: "Mày có biết là mình đang làm gì không? Mày có biết mình đang đắc tội với ai không? Mày có biết mình làm như vậy sẽ mang đến hậu quả gì không?"  

             Tề Đẳng Nhàn nghe xong, vẻ mặt không vui, cau mày nói: "Tôi không muốn nhiều lời với những tên không nghe hiểu tiếng người như anh."  

             "Thằng khốn, mau bỏ súng xuống, mày dám chĩa súng vào thiếu đà chủ, không muốn sống rồi đúng không?"  

             "Mày có biết là mình đang làm gì không? Mày dám động đến một sợi lông của thiếu đà chủ, cả nhà mày sẽ phải chết vì sự ngu xuẩn của mày."  

             "Tên chó má này mau bỏ súng xuống, quỳ xuống xin lỗi cho đàng hoàng!"  

             Mấy cô hotgirl mạng đều hét ầm lên, hết người này đến người khác bảo vệ thiếu đà chủ.  

             Tề Đẳng Nhàn cười cười đổi súng sang tay kia, nói: "Mấy người có thể im lặng một chút được không? Nếu thật sự sốt ruột như vậy, thì mau bước lên đây chịu thay cho anh ta."  

             Mấy cô hotgirl mạng đó bị dọa sợ đến mức toàn thân run rẩy, liên tục lùi ra sau, trốn sang một bên.  

Advertisement
';
Advertisement