Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

“Phụt phụt!”  

 

 

Tôn Dĩnh Thục vừa quay đầu, đã phun hết rượu vang vừa mới vào miệng ra ngoài, rơi vào trong nước biển.  

 

Có ai nói vậy không?  

 

Còn nữa, bị bọn khủng bố đánh chết, tên khủng bố kia, không phải chính là ngài chứ?!  

 

Sắc mặt của Mạnh Thiên Sanh và Trần Bá Hạ quả nhiên đã cứng đờ, trong mắt dường như đã toát ra ánh lửa, hận không thể đi lên để dập đầu hắn.  

 

Tề Đẳng Nhàn không khỏi lắc đầu, nói: "Tên khủng bố kia xuống tay thật đúng là tàn nhẫn, động một chút là móc mắt bẻ cổ, quá hung tàn... Chẳng qua ông cứ yên tâm, tôi sẽ liên lạc với Thánh Chủ, để cho ngài ấy ở Thiên Quốc (đại khái là ở trên trời) chăm sóc hai vị công tử một chút! Nếu như hai vị đồng ý bỏ ra chút tiền thì càng tốt, nói không chừng tôi có thể nói với Thánh Chủ sắp xếp cho hai vị công tử một căn biệt thự..."  

 

Bụng Tôn Dĩnh Thục có chút đau, là do nghẹn cười lâu quá.  

 

Các tên lừa gạt* này, khiến người ta chị thiệt thòi cũng quá cao siêu rồi, đây không phải là rắc muối lên vết thương của người ta, ma là là ném axit sulfuric lên vết thương của người ta đó!  

 

*Gốc là 孙贼: Tôn tặc, sự kết hợp của tiếng Bắc Kinh, ở BK ai lừa bạn thì người đó là cháu trai (tôn tử) của bạn.  

 

Nhìn thấy Mạnh Thiên Sanh tựa hồ đã có chút tức giận, Trần Bá Hạ giơ tay ngăn ông ta lại, lắc đầu.  

 

Loại sống trên giang hồ lâu như ông, làm sao có thể không biết Tề Đẳng Nhàn đang cố ý chọc giận bọn họ?  

 

Nếu bọn họ dám động thủ, vậy thì Tề Đẳng Nhàn sẽ có lý do danh chính ngôn thuận để bẻ đầu của bọn họ.  

 

Mạnh Thiên Sanh vẻ mặt âm trầm, nói: "Họ Tề, mày đừng có kiêu ngạo quá, thật sự cho rằng khi trở thành Tổng Giám mục, thì có thể tẩy trắng tất cả quá khứ sao? Món nợ này, chúng ta vẫn phải tính thôi!”  

 

“Con trai của ông là bị tên khủng bố Tề Đẳng Nhàn đánh chết, việc đó có liên quan gì đến Hồng (màu đỏ) Y Tổng Giám mục - Tề Đẳng Nhàn tôi đây?” Tề Đẳng Nhàn mang vẻ mặt khinh thường nói.  

 

Gân xanh trên trán Mạnh Thiên Sanh đã nhảy lên, nắm chặt nắm đấm.  

 

Tề Đẳng Nhàn hai mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Các người ủng hộ Chiến Phi mở ra đại hội võ đạo để nhằm vào tôi, chỉ cho phép các người ra tay giết tôi, mà không cho phép tôi ra tay phản kích à? Tôi cho các người cơ hội để báo thù, nhưng hy vọng lần sau các người có thể nắm chắc, không bị tôi giết chết.”  

 

Sau khi nói xong lời này, hắn giơ nắm đấm lên, khẽ cười nói: "Đến lúc đó, tôi sẽ dùng nắm đấm này, giúp các người đoàn tụ với con trai của mình, thế nào?”  

 

Sắc mặt Trần Bá Hạ vẫn luôn duy trì vẻ lạnh lùng, ông nhìn thật sâu vào hai mắt của Tề Đẳng Nhàn, nói: "Nhóc con, mày ở Hương Sơn có thể kiêu ngạo, không phải là ỷ vào việc có nhà họ Lôi làm chỗ dựa sao? May mắn của mày không phải lúc nào cũng tốt đâu.”  

 

Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, nói: "Trở về tôi sẽ nói chuyện với Thánh Chủ, để cho ông đến địa ngục tìm Satan chơi.”  

 

Trần Bá Hạ có chút không nhịn được, hai mắt trừng mắt lớn, gân xanh trên trán dường như đã muốn nổ tung!  

 

Nắm đấm của ông, bị nắm chặt đến mức phát ra tiếng rắc rắc, liên tiếp thành một chuỗi, tựa như hạt đậu nổ.  

 

Tôn Dĩnh Thục cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có hơi độc ác quá, đánh chết con trai của người ta, còn nói những lời này làm người ta buồn nôn, nên đã nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc vào thắt lưng hắn một phát.  

"Chúng ta đi thôi!" Trần Bá Hạ quay đầu, trầm giọng nói với Mạnh Thiên Sanh.  

 

 

Tôn Dĩnh Thục thở dài, nói: "Anh làm như vậy, có chút quá đáng nhỉ, lỡ như bọn họ chó cùng rứt giậu thì làm sao bây giờ?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: "Lúc trước bọn họ không từ thủ đoạn đến để giết tôi, mà không cho phép tôi chơi bọn họ à? Còn nữa, cô nghĩ rằng con trai của hai người này là thứ gì tốt à? Tôi để cho bọn họ chết dễ dàng như vậy, xem như là tiện cho bọn họ rồi.”  

 

 

Đối với những kẻ địch dám mạo phạm hắn, từ trước đến nay hắn không nể tình mọt ai cả.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement