Lúc hắn nói ra câu này thì cơ thể của hắn đã đến được chỗ cửa của phòng khách rồi.  

 

 

Sự kỳ quái của chuyển động và sự nhanh chóng trong tốc độ của hắn khiến cho mấy vị cao thủ đang có mặt ở đó đều hoàn toàn bất lực.  

 

Nghiêm Mộc Long gầm lên: “Giữ hắn ta lại cho tôi, cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải giữ hắn ta lại!”  

 

Cô ta mặc một bộ đồ màu trắng, vốn dĩ trông đang phong độ ngời ngời, thế nhưng giờ đây, trước ngực cô ta lại là một đống thịt vụn và những vết máu nhớp nháp, cả người cô ta trông nhếch nhác như thể vừa mới bò ra khỏi lò mổ vậy.  

 

Tề Đẳng Nhàn vừa mới đi ra đến cửa thì một nhóm binh lính đã đột nhiên lao ra và chĩa súng thẳng vào người hắn.  

 

“Dừng tay lại hết cho tôi.” Nhưng lúc này, giọng nói vừa rất uy nghiêm vừa rất có sức hút của Lôi Thiên Tứ đã vang lên, không biết từ lúc nào, ông ta đã bế Nam Nhân Nhân đến đây và đang đợi Tề Đẳng Nhàn ra ngoài.  

 

Những tên lính kia nhìn thấy Lôi Thiên Tứ thì đều không khỏi sững sờ, chỉ huy của bọn họ vội vàng giơ tay lên và không cho bọn họ tự tiện hành động.  

 

Giọng nói cuồng loạn của Nghiêm Mộc Long vang lên từ trong phòng, cô ta quát: “Bắn chết hắn ta đi, nổ súng bắn chết hắn ta cho tôi! Nhất định phải giữ hắn ta ở lại chỗ này!”  

 

Lôi Thiên Tứ làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ và lạnh lùng nói: “Nếu như các người muốn nổ súng với bạn của tôi thì phải bắn chết Lôi Thiên Tứ tôi đây trước!”  

 

Khi nói ra những lời này, tấm lưng của ông ta thẳng tắp, toàn thân tràn đầy khí lực, có nhìn trái nhìn phải thế nào cũng có cảm giác như một con hổ đói đang rình mồi vậy.  

 

Lôi Thiên Tứ thực sự chẳng có chút võ công nào, nhưng lúc này đây khi ông ta mở miệng nói chuyện, khí thế mạnh mẽ đó của ông ta cũng uy nghiêm chẳng kém lúc Tề Đẳng Nhàn nói muốn giết chết Nghiêm Động.  

 

“Không ai được hành động, bỏ hết súng xuống cho tôi!” Một tên chỉ huy trầm giọng quát: “Lôi lão là người như thế nào, các người có biết không? Dám lấy súng để chĩa vào ông ấy, tôi thấy các người chán sống rồi thì có!”  

 

Mọi người nghe thấy câu nói này thì nhao nhao bỏ súng xuống, không một cái dám giương súng lên nữa.  

 

Lôi Thiên Tứ mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn và nói: “Tổng giám mục Tề, chúng ta đi thôi.”  

 

Nghiêm Mộc Long đã đuổi theo ra đến ngoài rồi, nhìn thấy Lôi Thiên Tứ đứng chung với Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt của cô ta bỗng chốc trở nên tối sầm hơn vài phần, biểu cảm đó giống như có thể ăn thịt người vậy.  

 

“Hôm nay hắn ta không được đi đâu hết!” Nghiêm Mộc Long lạnh lùng nói.  

 

Ngay sau đó, bốn người Chiến Phi, Lục Thái, Trần Bá Hạ, Mạnh Thiên Sanh cũng xuất hiện ở phía sau Nghiêm Mộc Long, ai nấy đều mang một vẻ mặt nghiêm trọng.  

 

Lôi Thiên Tứ lại cười phá lên và nói: “Nực cười, chỉ cần Lôi Thiên Tứ tôi vẫn còn ở Hương Sơn ngày nào thì có chỗ nào mà cậu ấy không được đi, có chỗ nào không được đến cơ chứ?”  

 

“Các người không phục thì có thể thử động vào tôi trước, xem xem các người có thể khiến cho Lôi Thiên Tứ tôi đây ngã xuống hay không!”  

 

Nghiêm Mộc Long nhìn chằm chằm Lôi Thiên Tứ và nói: “Lôi lão, làm bất cứ việc gì cũng phải biết có chừng mực, phải biết nhìn trước ngó sau, nếu không thì...”  

 

“Cô nhóc, cô cũng biết làm người thì phải nhìn trước ngó sau đấy à?!”  

 

“Đôi mắt của đứa trẻ này đã xảy ra chuyện gì, cô không biết hay sao?”  

 

Lôi Thiên Tứ cười khẩy và nói.  

Sau khi nói xong lời này, ông ta gọi Tề Đẳng Nhàn rời đi.  

 

 

Có Lôi Thiên Tứ ở đây, những binh lính kia sẽ không thể nổ súng với Tề Đẳng Nhàn, những sĩ quan chỉ huy đang có mặt ở đó cũng không gánh nổi cái tội này.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn không nói gì mà chỉ sánh vai bước đi cùng Lôi Thiên Tứ, những nơi mà bọn họ đi qua đều chỉ là những khoảng yên lặng.  

 

 

Lôi gia bây giờ là một con hổ đã già, thế nhưng mãnh hổ cho dù có già thì vẫn có thể ăn thịt người khác!  

 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement