Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 

Tôn Dĩnh Thục hít một hơi thật sâu và nói: "Ý tôi là, anh có thể cho tôi tham gia không? Chia một chút là đủ, không cần quá nhiều."  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: "Chuyện này tuyệt đối không được. Yêu cầu này của cô quá quá đáng, tôi không thể đáp ứng."  

 

Tôn Dĩnh Thục nói: “Nếu anh có thể giúp Tàu thuyền Lôi thị, vậy việc nhỏ này đương nhiên anh cũng có thể làm được.”  

 

"Tôi có thể mời cô và Lôi Chấn Kỳ cùng Lôi Chấn Lâm nói chuyện, có thể nói chuyện hay không, còn phải xem sự thành tâm của cô. Để tự tôi lên tiếng thì tuyệt đối không được!" Tề Đẳng Nhàn vẫn rất có nguyên tắc. Tuy rằng đã thân mật với Tôn phu nhân đến mười tám centimet, nhưng loại chuyện này, tuyệt đối không được dễ dàng nhả ra.  

 

Bằng không, có một thì sẽ có hai, có hai thì sẽ có ba.  

 

Tôn Dĩnh Thục vẫy tay cho thư ký lui ra, bất đắc dĩ thở dài nói: "Vậy lát nữa tôi sẽ nói chuyện với bọn họ, hy vọng sẽ có tác dụng gì đó."  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy điều này gần như không thể xảy ra, dù sao tàu thuyền Lôi thị cũng không đầu tư nước ngoài.  

 

Cho dù Tôn Dĩnh Thục đến với ý tốt thì cô ta cũng là thành viên của Tài phiệt Thượng Tinh thuộc về đầu tư nước ngoài.  

 

Tàu thuyền Lôi thị trước đây không chấp nhận đầu tư nước ngoài và trong tương lai cũng sẽ không chấp nhận đầu tư nước ngoài.  

 

Đương nhiên, Giáo Đình không thể tính là ngoại vốn, dù sao cũng chỉ là danh xưng dùng để răn đe những người có dã tâm kia mà thôi.  

 

Thư ký vừa rời đi, khung cảnh trở nên có chút lúng túng, Tôn Dĩnh Thục cũng có chút khó chịu, lẽ ra cô ta không nên đề cập chuyện này với Tề Đẳng Nhàn, bầu không khí nhất thời trở nên có chút cứng ngắc.  

 

Tuy nhiên, Tề Đẳng Nhàn lại tự nhiên nắm lấy bàn tay mảnh mai của phu nhân tài phiệt xinh đẹp, nói: "Đừng lo lắng, tôi có thể đảm bảo rằng, có tôi ở đây, cô sẽ có thể giữ được quyền sở hữu tài sản cho riêng mình."  

 

Tôn Dĩnh Thục nói: "Trong mắt anh, tôi chỉ là một người phụ nữ quan tâm đến tiền bạc và quyền lực ư?"  

 

Trong đầu Tề Đẳng Nhàn nghĩ: "Đúng vậy."  

 

Nhưng anh lại trái lương tâm, nói: “Tất nhiên là không, trong mắt tôi, cô là một người phụ nữ dịu dàng, tốt bụng, tháo vát, xinh đẹp và đáng yêu”.  

 

Trong lòng Tôn Dĩnh Thục cảm thấy rất thoải mái. Hiện tại nghe anh nói chuyện đã không còn chói tai như trước kia. Thường xuyên nói vài lời rất ấm lòng, khiến cô ta cảm thấy được khuây khỏa.  

 

"Việc con người bị ám ảnh bởi sự giàu có và quyền lực là điều dễ hiểu. Suy cho cùng thì ai cũng muốn sống một cuộc sống giàu có. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải bảo vệ cho điểm mấu chốt, không để ham muốn nuốt chửng nhân cách và tính cách của mình." Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

"Ừm..." Tôn Dĩnh Thục ngoan ngoãn nghe lời.  

 

Trò chuyện một lúc, Tôn Dĩnh Thục sai người hầu chuẩn bị bữa tối, còn đặc biệt gọi món cá hấp.  

 

Khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy cá, đầu không khỏi đau nhức.  

 

Phu nhân tài phiệt xinh đẹp này đang khao khát điều đó, cuối cùng thì thể xác và tinh thần đã ở không ba mươi năm, thật vất vả mới có một người đàn ông có thể lấp đầy. Ở phương diện này, nhu cầu lớn hơn một chút cũng là điều hết sức bình thường.  

 

Dù sao Hương Sơn ở phía Nam nên muỗi rất nhiều.  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng là người ân cần chu đáo, ấm áp, là người tình cảm nhất Trung Hải cho nên đã giúp Tôn phu nhân bạch bạch đánh muỗi đến tận hai ba giờ đêm, mới coi như đâm chết hết lũ muỗi khó chịu.  

 

Sáng sớm hôm sau khi mở mắt ra, Tề Đẳng Nhàn cảm giác như mình đang bị trói lại, nhìn kỹ thì hóa ra là vị phu nhân tài phiệt xinh đẹp đang quấn lấy anh như một con bạch tuộc.  

 

“Tề tổng giám mục.” Tôn phu nhân mở mắt ra, nhẹ giọng gọi.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement