Giám đốc sản xuất Từ nghiêm mặt nói: “Chẳng lẽ cô muốn vì hành vi cá nhân của bản thân mà làm liên lụy toàn bộ đoàn làm phim và nhà sản xuất hay sao? Đạo diễn Từ sẵn sàng ủng hộ cô làm nữ chính. Đó chính là cho cô cơ hội, vậy mà cô lại lãng phí cơ hội tốt này? Nếu điện ảnh Long Môn có ác cảm với tổ sản xuất chúng ta vì sự việc này, sau này mọi người còn muốn kiếm cơm ở Hương Sơn hay không?"  

 

Tề Đằng Nhàn cười nói: "Sao vậy, nếu em gái cao kều không đến dự bữa tiệc của anh sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tổ sản xuất hay sao? Từ khi nào thì sức ảnh hưởng của cô ấy lại lớn như vậy!"  

 

Giám đốc sản xuất Từ liếc nhìn Tề Đằng Nhàn, khinh thường nói: “Chàng trai đại lục, cậu chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài cho nên cậu không biết tầm ảnh hưởng của điện ảnh Long Môn ở Hương Sơn!”  

 

Tề Đằng Nhàn không khỏi cười nhạo một tiếng, điện ảnh Long Môn gì chứ, ngay cả phân đà Long Môn ở Hương Sơn hắn cũng không để vào mắt, chỉ là một sản nghiệp của Long Môn mà thôi, có lực ảnh hưởng gì chứ? Hắn thật đúng là không biết!  

 

Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Tề Đằng Nhàn, giám đốc sản xuất Từ không khỏi khó chịu, lạnh lùng nói: “Nếu để cho tổng giám đốc Vương của điện ảnh Long Môn biết cô Giang cố ý giả ốm không tham gia bữa tối hôm nay, cô đã nghĩ đến hậu quả hay chưa?"  

 

Giang Khuynh Nguyệt bị giám đốc sản xuất Từ gào thét, cô ấy chỉ biết vâng vâng dạ dạ, ngượng ngùng nói chuyện.  

 

"Được rồi được rồi, anh không nói thì đâu có ai biết được? Hôm nay thân thể của em gái cao kều không thoải mái. Con gái mà, có ai không có hai ba ngày mỗi tháng đâu?" Tề Đằng Nhàn bình tĩnh nói.  

 

"Tôi đây là muốn tốt cho cô. Cô vừa mới bắt đầu, hơn nữa còn được đạo diễn Từ đánh giá cao, đừng tự hủy hoại tương lai của mình! Cô còn chưa nổi tiếng đến mức đó đâu, thế mà lại vì một người đại lục không có tương lai gì mà từ bỏ những mối quan hệ quan trọng trong tương lai, cô cho rằng như vậy là có lời hay sao? Giám đốc sản xuất Từ nhìn Giang Khuynh Nguyệt bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giọng điệu tràn ngập khó chịu.  

 

Những lời này dường như thể hiện sự khinh thường đặc biệt của ông ta đối với Tề Đằng Nhàn.  

 

Vẻ mặt của Giang Khuynh Nguyệt trở nên lạnh lùng nói: “Tôi chỉ là một diễn viên mà thôi, tôi chịu trách nhiệm quay chụp là được rồi, những chuyện xã giao và quan hệ, đó là việc của bộ phận sản xuất các người! Tôi không tham gia cũng không có gì sai, đúng không?"  

 

Giám đốc sản xuất Từ tức giận nói: "Cô còn chưa có danh tiếng gì mà dám tranh luận với tôi như vậy? Hơn nữa, tôi làm việc này là vì muốn tốt cho cô!"  

 

Đúng lúc này, một nữ minh tinh vừa say rượu đi ra nhìn thấy cảnh tượng này, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó là nụ cười khinh thường.  

 

Sau đó, cô ta lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, soạn tin nhắn rồi gửi cho tổng giám đốc Vương đang ở bên trong.  

 

Trong giới giải trí, sẽ vĩnh viễn không có ai chúc phúc cho bạn, đặc biệt là một người mới như Giang Khuynh Nguyệt, vừa mới ra mắt đã được nhận vai nữ chính.  

 

"Hừ, chỉ là một con kỹ nữ thối tha mà thôi, có tư cách gì làm nữ chính của bộ phim này?" Sau khi nữ minh tinh này gửi tin nhắn xong, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

“Người đại lục không có tương lai?”  

 

“Tôi sẽ cho ông một cơ hội để nói lại.”  

 

Tề Đằng Nhàn nghiêng đầu nhìn vị giám đốc Từ này, trong ánh mắt có chút khó chịu.  

 

Những kẻ có tiền ở Hương Sơn này, dường như đều tự cho mình rất cao, cảm thấy mình tài trí hơn những người khác, đồng thời coi thường người đại lục.  

 

Đương nhiên, đây cũng chỉ đề cập đến một số người, cũng không phải tất cả mọi người, ví dụ như Lôi Thiên Từ sẽ không như thế.  

 

Giám đốc Từ chỉ cười nhạt trước lời nói của Tề Đằng Nhàn, khinh thường hừ lạnh một tiếng hỏi: “Thế nào, cậu cảm thấy mình rất trâu bò hay sao? Có tư cách kêu gào với tôi hay sao? Nếu không phải tôi nguyện ý cùng với đạo diễn Từ ủng hộ cô ấy thì hiện giờ cô ấy thậm chí còn không nhận được một vai diễn nhỏ nào! Thực sự nghĩ rằng bản thân mình tham gia bữa tiệc của nhà họ Quý một lần là biến thành người giới thượng lưu? Để tôi nói cho cậu biết, cô ấy còn kém xa lắm, còn cậu lại chẳng là gì cả."  

 

Giang Khuynh Nguyệt nói: "Giám đốc Từ, tôi chỉ không muốn tham gia một bữa tiệc mà thôi. Ông không cần phải công kích cá nhân như vậy chứ?"  

 

Giám đốc Từ lạnh lùng nói: "Công kích cá nhân? Tôi đồng ý nói chuyện với những kẻ thua cuộc như các người thì đó là vinh hạnh của các người. Đừng nói là công kích cá nhân, cho dù tôi chửi mười tám đời tổ tiên của các người, các người cũng phải quỳ xuống nghe cho tôi!”  

 

“Ông nghĩ mình là ai?” Tề Đằng Nhàn vươn tay nắm lấy cổ áo của giám đốc Từ: “Nếu muốn có người đi uống rượu với tổng giám đốc Vương gì đó, sao không gọi điện cho mẹ ông, gọi bà ấy đến đây không phải là được rồi sao?"  

 

Giám đốc Từ không khỏi tức giận, lạnh lùng nhìn Tề Đằng Nhàn, nói: “Cậu thử động vào người tôi xem, bạn gái của cậu sẽ bị giới giải trí ở Hương Sơn hoàn toàn phong sát! Thậm chí ở bên trong đại lục, tôi cũng có thể nói, không ai dám thử sử dụng cô ấy.”  

 

Công ty giải trí thuộc sở hữu của nhà họ Trịnh ở Ma Đô đang trong tình trạng hỗn loạn, lúc trước chuyên môn bị Triệu Mạn Nhi cầm ra để làm giao dịch quyền lực và sắc dục.  


Mặc dù Triệu Mạn Nhi đã bị Tề Đằng Nhàn thu thập, nhà họ Trịnh đã lấy lại được Giải trí Tinh Quang, nhưng muốn trong thời gian ngắn điều hành công ty lên cấp độ hạng nhất thì gần như không thể. 

Advertisement
';
Advertisement