Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

“Hội trưởng, hàng hóa lần trước tập đoàn Kiều thị cung cấp cho chúng ta trị giá hai ngàn vạn.”

 

“Nhưng vì chất lượng hàng hóa thật sự quá kém nên bị chúng ta cự tuyệt yêu cầu trả tiền.”

 

“Tổng tài tập đoàn Kiều thị Kiều Thu Mộng tìm tới tôi muốn tôi giúp….”

 

Trước khi Triệu Hắc Long chưa kịp mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra thì Vu Khải Hà đã dẫn đầu mở miệng thao thao bất tuyệt nói ra tất cả.

 

“Hơn nữa Kiều Thu Mộng còn định lấy sắc dụ người nhưng tôi là người như nào chứ? Tôi chính là cán bộ trung thực trong số thuộc hạ của ngài, một lòng một dạ hướng về phía mặt trời!”

 

“Tất nhiên là tôi từ chối cô ta nhưng không nghĩ tới cô ta thẹn quá hóa giận, giở trò gọi chồng cô ta tới đánh tôi.”

 

“Ngài xem, vết thương trên mặt tôi đều do bị chồng cô ta đánh để lại!”

 

Vu Khải Hà vừa nói chuyện vừa chỉ tay lên mặt mình, trên mặt đều vết máu và vết bầm tím.

 

Triệu Hắc Long không kiên nhẫn nhíu mày, Kiều Thu Mộng nghe thấy Vu Khải Hà hắt nước bẩn lên người mình thì không khỏi nhíu mày.

 

Cô bất chấp sợ hãi ba bước thành hai đi tới trước mặt Triệu Hắc Long khom lưng một cái, sau đó nói “Triệu tiên sinh đừng nghe hắn nói bậy.”

 

“Hai ngàn vạn hàng hóa kia không hề có bất cứ vấn đề gì, chính là do hắn cố ý làm khó dễ công ty chúng tôi mà thôi….”

 

“Hơn nữa hắn nói cái gì mà tôi lấy sắc dụ hắn cũng đều là giả, thật ra là do hắn muốn lợi dụng chức quyền trong tay sử dụng quy tắc ngầm ghê tởm.”

 

“Chồng tôi ra tay đánh hắn bởi vì hắn động tay động chân với tôi trước, trên mặt tôi hiện giờ vẫn còn vết thương! Nếu ngài không tin có thể tự nhìn xem!”

 

Triệu Hắc Long lại khoát tay một cái, trực tiếp đánh gãy lời biện giải của Kiều Thu Mộng, cười lạnh nói “Tôi cần gì phải biết trong các người ai thị ai phi?”

 

Kiều Thu Mộng không khỏi sửng sốt.

 

Triệu Hắc Long lại lạnh lùng nói “Ở trước cửa thương hội Hắc Long đánh người chính là do cô không đúng!”

 

“Nếu cô dám tìm người động thủ ở chỗ này đánh hắn chính là không cho Triệu Hắc Long tôi mặt mũi!”

 

“Cô cảm thấy tôi cần thiết phải nghe cô biện giải sao?”

 

Khi nói chuyện, Triệu Hắc Long hơi cúi người xuống, cảm giác áp bách mười phần nhìn chằm chằm hai mắt Kiều Thu Mộng, cười lạnh nói "Ông đây vốn dĩ không quan tâm!”

 

Lời này vừa ra khiến sắc mặt Kiều Thu Mộng hoàn toàn thay đổi.

 

Mà Vu Khải Hà ở một bên lại không khỏi vui mừng, Triệu Hắc Long luôn bênh vực người mình, chính mình lại bị người khác đánh thành cái dạng này ở trước cửa thương hội Hắc Long, chẳng sợ đối phương có đạo lý đao to búa lớn đến đâu đi nữa thì Triệu Hắc Long nhất định sẽ thu thập bọn họ.

 

“Hội trưởng Triệu luôn luôn làm việc như vậy, bá khí trắc lậu, vốn dĩ không nghe này đó.”

 

“Đúng vậy, lần trước cũng là người của thương hội Hắc Long sai trước bị người khác đánh nhưng hội trưởng Triệu không nói hai lời trực tiếp phế hai tay của người nọ!”

 

“Không thể giảng đạo lý với hội trưởng Triệu được, hắn chỉ nhìn người không nhìn việc, chuyên quyền độc đáo, cực kỳ ngang ngược!”

 

Triệu Hắc Long nói lời này cũng không ngoài dự đoán của mọi người, tựa như bọn họ sớm đã đoán được sự tình sẽ phát triển thành cái dạng như vậy.

 

Kiều Thu Mộng bị khí thế của Triệu Hắc Long làm cho sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau vài bước, phịch một tiếng đụng vào trong ngực của Tề Đẳng Nhàn.

 

Tề Đẳng Nhàn duỗi tay đỡ lấy thân hình của Kiều Thu Mộng, cười như không cười nhìn về phía Triệu Hắc Long.

 

Triệu Hắc Long hừ lạnh một tiếng, nâng mí mắt đối diện với Tề Đẳng Nhàn.

 

Ánh mắt vừa mới chạm nhau.

 

Thân thể Triệu Hắc Long hung hăng run lên, kính râm trên mặt suýt chút rơi xuống dưới.

 

“Tôi sẽ cố gắng!” Kiều Thu Mộng cắn răng, trầm giọng nói.

 

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười gật gật đầu, sau đó mắt trái nhẹ nhàng nhướng lên.

 

Ngồi xổm trong nhà tù U Đô năm năm. sao Triệu Hắc Long có thể không biết trước khi Nhị đương gia thu thập người rất thích làm động tác này cho được!

 

Đến nay anh ta vẫn còn nhớ rất rõ chính mình bị một bàn tay của Tề Đẳng Nhàn quật ngã, sau đó bị các phạm nhân giống chó săn xông lên hỗ trợ trói lại treo cổ trên cột điện ba ngày ba đêm đâu.

 

Do Tề Đẳng Nhàn có ‘đam mê’ đặc thù thích treo người lên đánh, các phạm nhân cũng mưa dầm thấm đất, hơn nữa một đám đều đã từng ăn mệt qua cho nên rất vui vẻ giúp Nhị đương gia dọn dẹp treo một số người mới không chịu nghe lời lên đánh.

 

“Con mẹ nó, là hắn thật kìa….Ngày đó ở sân vận động câu lạc bộ nhìn thấy cũng là hắn!” Trong nháy mắt Triệu Hắc Long cảm giác được từ cẳng chân tới bụng đều có chút run rẩy, có loại cảm giác đứng không vững.

 

Đương nhiên Triệu Hắc Long sẽ không cảm thấy rằng mình đã ra tù rồi, hơn nữa quyền thế càng tăng lên thì có thể lớn mật thách thức Tề Đẳng Nhàn.

 

Con mẹ nó, có ai ở trong nhà tù U Đô kia không phải là đại lão? Ngay cả người mạnh mẽ dám bán trộm đầu đạn hạt nhân cũng có nữa là!

 

Nhị đương gia có thể thu thập những hung thần ác sát đó đến dễ bảo là người mình có thể chọc sao?

 

“Mẹ kiếp!”

 

Triệu Hắc Long bỗng nhiên mắng một tiếng, tay nắm chặt lại.

 

“Hội trưởng Triệu tức giận, Kiều gia lúc này đoán chừng xong đời rồi!”

 

“Đã lâu không thấy hội trưởng Triệu tức giận như vậy, hai người kia đoán chừng sẽ không có quả ngon để ăn.”

 

“Quá dọa người rồi, mọi người tránh xa một chút, miễn cho chạm vào nghịch lân của hội trưởng Triệu.”

 

Vu Khải Hà ở một bên lại đắc ý ra mặt, nói với Tề Đẳng Nhàn và Kiều Thu Mộng “Hai đứa chúng mày còn không chạy nhanh tới quỳ xuống xin hội trưởng Triệu tha cho chúng mày một mạng?”

 

“Hiện tại hội trưởng Triệu tới rồi, chúng mày tiếp tục càn rỡ cho tao xem nào?”

 

"Bụp!”

 

Triệu Hắc Long quay đầu đấm vào mặt Vu Khải Hà một cái, đánh đến mức khiến Vu Khải Hà bay thẳng ra ngoài ngã sõng soài trên mặt đất sau đó trượt ra xa thật xa.

 

Vu Khải Hà bị một quyền này đánh rụng cả hàm răng, vài cái răng phun từ trong miệng ra còn mang theo tơ máu, vẻ mặt đầy sự mơ màng nhìn về phía Triệu Hắc Long.

 

Triệu Hắc Long đuổi kịp hắn, sau đá một chân vào bụng hắn mắng "Ông đây trả tiền lương cho mày, cho mày tới thương hội Hắc Long làm việc là để mày kiếm tiền cho ông, chứ không phải để mày ỷ vào thanh danh của ông mà tác oai tác quái khắp mọi nơi!”

 

“Kiều tổng có năng lực mạnh mẽ như vậy sẽ bỏ vốn ra để lấy sắc dụ mày sao? Sao lúc mày đi tiểu không nhìn kỹ lại bản thân mình một chút xem!”

 

“Ỷ chính mình có tý quyền lực là đi làm khó người khác, làm hỏng thanh danh của thương hội Hắc Long ta có phải không? Hôm nay tao giết chết mày!”

 

Vu Khải Hà bị Triệu Hắc Long đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, ôm đầu cuộn tròn trên mặt đất kêu “Hội trưởng, tôi không dám, tôi không dám nữa, xin ngài tha thứ cho tôi, cho tôi thêm một cơ hội….”

Người đứng xem chung quanh sửng sốt, cốt truyện này xoay ngược lại cũng không khỏi quá nhanh đi?!

 

Thời điểm Triệu Hắc Long đá Vu Khải Hà thì sau lưng đã ra một tầng mồ hôi lạnh, chỉ có thể tiếp tục căng da đầu làm bộ như không quen biết Tề Đẳng Nhàn, một bộ dáng xả thân vì nghĩa, tiếp đó quở trách hành vi phạm tội của Vu Khải Hà, đồng thời chân to cũng đạp xuống trên người hắn.

 

“Tên vương bát đản này ngay cả vợ của Nhị đương gia cũng dám đánh, muốn hại chết lão tử à!” Triệu Hắc Long hận không thể tại chỗ đánh chết Vu Khải Hà.

 

Kiều Thu Mộng ngây ngẩn cả người, mở to hai mắt của mình, không thể tin nhìn một màn trước mắt.

 

Mà Lý Vân Uyển ngồi ở trong quán cà phê lại kích động tới mức run rẩy, cà phê cũng sánh một ít ra ngoài.

 

“Nhặt của hời rồi, nhặt được của hời rồi, hơn nữa còn là bảo vật quốc gia siêu cấp đâu!” Môi Lý Vân Uyển run rẩy, thậm chí còn nói năng lộn xộn, một lúc lâu sau mới nói được một câu hoàn chỉnh như vậy.

Advertisement
';
Advertisement