Chương 314  

             "Mày..."  

             "Cái gan chó của mày thật lớn, thế mà dám ra tay đánh tao!"  

             "Mày biết tao là ai không? Mày biết chú tao là ai không?"  

             Long Quốc Kim tức muốn phun máu, quả thật là không dám tin, một thằng ranh bụi đời ở thành phố Trung Hải mà lại dám ra tay đánh cậu ta!  

             Tề Đẳng Nhàn nghiêng đầu, nói với vẻ không kiên nhẫn: "Mau gọi điện cho chú của mày, sự kiên nhẫn của tao có giới hạn!"  

             Long Quốc Kim thẹn quá hóa giận, cậu ta nói ngay lập tức: "Con mẹ mày đợi đấy cho tao, mày dám khiêu khích tao như vậy, chú tao sẽ không bỏ qua cho mày!"  

             Sau khi nói xong lời này, Long Quốc Kim lấy điện thoại ra gọi cho chú Long Tông Toàn của chính mình.  

             "Chú ơi, cháu bị người ta đánh, chú mau đến đây giúp cháu!" Long Quốc Kim vừa mở miệng là đã vào thẳng vấn đề.  

             "Hả? Thế mà có người dám đánh cháu? Hắn có biết cháu là cháu trai của Long Tông Toàn này không?" Long Tông Toàn nghe xong, quả nhiên là tức đến tím mặt.  

             Long Quốc Kim ấm ức nói: "Cháu có nói rồi, nhưng hắn vẫn không kiêng nể gì, còn kêu cháu mau gọi điện cho chú."  

             Long Tông Toàn bực bội nói: "Hay lắm, đúng là thứ rác rưởi, lại dám không cho chú thể diện, xem chú có đánh chết hắn không!"  

             Mọi người Kiều gia đều vui mừng khi có kẻ gặp xui xẻo, Tề Đẳng Nhàn đã hoàn toàn đắc tội một nhân vật lớn là Long Tông Toàn.  

             Người đắc tội Long Tông Toàn như vậy, mà còn muốn có quả ngọt để ăn?  

             "Tề Đẳng Nhàn, loại người không biết sống chết như anh, thế mà dám đánh cậu Long, bây giờ cậu Long đã báo chuyện này cho Long tổng, tôi xem nay anh sẽ chết như thế nào!" Kiều Thanh Vũ vô cùng đắc ý nói.  

             "Hừ... Còn muốn trục xuất người Kiều gia chúng ta ra khỏi tập đoàn Kiều thị? Để tao xem mày có sống qua ngày hôm nay không!" Bộ dáng Kiều lão gia tử bình tĩnh vuốt chòm râu của chính mình, khịt mũi khinh thường.  

             Vẫn chưa nói dứt câu thì Tề Đẳng Nhàn đã xông lên phía trước, cướp cái di động trong tay Long Quốc Kim.  

             Long Quốc Kim cắn răng nói: "Cướp di động của tao cũng không có ích, tao đã kể xong mọi chuyện, mày chết chắc rồi!"  

             Tề Đẳng Nhàn dùng một chân đá Long Quốc Kim ngã ra đất, cậu ta đau đến mức hét toáng lên, sau đó hắn thuận tay mở loa lớn.  

             "Nghe này, tao không quan tâm mày là ai, nếu mày dám làm tổn thương đến một đầu ngón tay của cháu trai tao, thì tao sẽ chôn cả nhà mày theo!" Long Tông Toàn cũng nghe thấy tiếng động ở bên này, lập tức biết di động đã bị người ta cướp mất, ông ta đe dọa bằng giọng điệu lạnh lùng.   

             "Long tổng đúng là rất có uy phong! Cầm một ngàn vạn đến đây để chuộc cái mạng chó của cháu trai ông, nếu không lát nữa thi thể sẽ được giao đến trước mặt ông." Tề Đằng Nhàn bình thản nói.  

             Sau khi mọi người nghe xong, không khỏi hít một hơi sâu!  

             Quả thật là Tề Đẳng Nhàn không còn muốn sống nữa, không có đầu óc mới dám nói chuyện với Long Tông Toàn như vậy!  

             Hay là hắn cho rằng bản thân có chút tiền đầu tư vào tập đoàn Hướng thị, nên thật sự cho rằng bản thân lợi hại đến mức có thể chống lại một nhân vật lớn ở đế đô?  

             Thân phận của Long Tông Toàn không chỉ đơn thuần là một doanh nhân, bối cảnh của ông ta ở đế đô cũng không nhỏ chút nào.  

             Sau khi Long Tông Toàn nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả người không khỏi cứng đờ, sao ông ta có thể quên giọng nói của Tề Đẳng Nhàn?  

             Rốt cuộc lần đầu tiên trong suốt cuộc đời ông ta phải chịu thiệt thòi cũng là do Tề Đẳng Nhàn gây ra.  

             Hơn nữa còn bị Tề Đẳng Nhàn lừa mất bốn trăm triệu, thậm chí còn bị làm trò trước mặt chủ tịch tỉnh là Dương Lệnh Quang.  

             "Khụ khụ khụ... Đầu dây bên kia là Tề Đẳng Nhàn đấy à?" Long Tông Toàn do dự một lúc lâu, mới chậm chạp hỏi.  

             "Đúng vậy, thế nào, mấy hôm trước bị tôi vả miệng nhiều như vậy, bây giờ lại không nhớ tôi là ai nữa à? Có muốn bị vả thêm vài cái nữa không?" Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại ông ta.  

             "Không dám không dám, chẳng qua là tôi chỉ muốn xác nhận lại một chút mà thôi." Long Tông Toàn sợ tới mức giật mình.  

             Ông ta hiểu rõ sự càn rỡ của Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa sau khi biết hắn là con trai của Tề Bất Ngữ, thì ông ta không còn ý nghĩ trả thù, trong lòng chỉ còn lại sự sợ hãi.  

             Năm đó thằng điên Tề Bất Ngữ đó có thể tàn sát đế đô, nhưng con của ông là Tề Đẳng Nhàn còn hơn như vậy, nếu thật sự chọc giận hắn thì e rằng giết cả nhà người khác cũng không phải là chuyện không thể.  

             Đầu óc của mọi người ở đây đều ngây ngốc khi nghe thấy cuộc trò chuyện của Tề Đẳng Nhàn và Long Tông Toàn sau khi mở loa lớn.  

             Trước đây Long Tông Toàn và Tề Đẳng Nhàn đã từng gặp nhau? Còn bị Tề Đẳng Nhàn vả mặt đến mức ngoan ngoãn nghe lời?  

             Vừa rồi những lời Kiều Thu Mộng nói đều là sự thật!?  

             Vì thế ánh mắt của mọi người Kiều gia nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn cũng lộ ra sự sợ hãi.  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Đừng nói nhiều nữa, gửi một ngàn vạn đến đây, rồi bảo cháu trai ông cút đi. Nếu không thì ông tự lường trước đến hậu quả!"  

             Long Tông Toàn từng bị Tề Đẳng Nhàn lừa mất bốn trăm triệu, đương nhiên sẽ không quan tâm đến số tiền một ngàn vạn, ông ta vội vàng nói: "Được được được, tôi sẽ gửi một ngàn vạn đến ngay lập tức, Tề tổng đừng khiến cháu trai tôi khó xử."  

             Tề Đẳng Nhàn ừ một tiếng, Long Tông Toàn lớn tiếng quát: "Long Quốc Kim, thằng ranh con cháu nghe cho rõ đây, ngoan ngoan ngoãn ngoãn xin lỗi Tề tổng, cậu ấy bảo cháu làm gì thì hãy ngoan ngoãn làm theo, cho dù có kêu cháu ăn cứt thì cũng không được nói bất cứ lời nào! Nếu chọc giận ngài Tề, chú cũng không thể cứu cháu được!"  

             Long Quốc Kim rụt cổ mở to mắt, không ngờ chống lưng của chính mình là chú Long Tông Toàn đã bị Tề Đẳng Nhàn chỉnh đốn từ trước.  

             Hơn nữa, nghe giọng điệu này của Long Tông Toàn, ông ta vô cùng kính sợ Tề Đẳng Nhàn...  

             "Sao có thể như vậy, trước giờ chú của tao chưa kiêng nể ai bao giờ, không ai có thể đè ép chú ấy, cho dù có ở đế đô thì ông ấy cũng..." Long Quốc Kim nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, cơ thể cũng run rẩy theo.  

             Tề Đẳng Nhàn thuận tay ném di động vào tay Long Quốc Kim, hắn lạnh nhạt nói: "Tao không thích nghe mấy thằng ngu nói chuyện, nếu mày còn nhiều lời, tao sẽ làm thịt của mày."  

             Long Quốc Kim sợ đến mức cuộn tròn cơ thể, im lặng gật đầu, thật sự không dám nói thêm câu nào.  

             Kiều Thanh Vũ nhìn Tề Đẳng Nhàn với dáng bẻ vô cùng hoảng sợ, cô ta run bần bật.  

             Kiều lão gia tử luống cuống tay chân, trong miệng khô khốc, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.  

             Sau một lúc lâu, Kiều lão gia tử mới nở một nụ cười tươi rói, ông ta nói: "Cháu rể à, chuyện này..."  

             "Ông già ông câm miệng đi, dẫn người trong gia tộc của ông cút ra khỏi tập đoàn Kiều thị ngay lập tức!"  

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement