Cảm xúc của các cô gái trở nên kích động cảm thấy Tề Đẳng Nhàn giống như thiên thần hạ phàm xuống cứu các cô khỏi nước sôi lửa bỏng.  

             Thần sắc Dương Văn Khải và Lý Thiên Lạc không khỏi căng thẳng nhiều người như vậy lại không đánh được Tề Đẳng Nhàn sao?  

             Tề Đẳng Nhàn như hổ nhập bầy dê những tên côn đồ trong mắt hắn như gà con làm hắn càng tùy tiện.  

             Những tiếng la thảm thét vẫn không ngừng vang lên Tề Đẳng Nhàn không có dừng tay cho dù có người bỏ vũ khí xuống cầu xin tha thứ cũng bị một quyền quật ngã.  

             "Còn đứng ngây ở đó làm gì, chạy mau!" Dương Văn Khải tỉnh lại nhìn Lý Thiên Lạc nói.  

             Hai người lập tức xoay người chạy về phía cửa chính nhìn tình hình này còn lại khoảng mười người bị quật ngã không thể chạy thoát chỉ là vấn đề thời gian!  

             Trên trán Lý Thiên Lạc đổ mồ hôi lạnh hắn biết Tề Đẳng Nhàn lợi hại nhưng không nghĩ tới sẽ lợi hại như vậy.  

             Hắn đặc biệt mua bảo hiểm và mang theo hơn một trăm tên côn đồ tháo vát đến nhưng dù vậy cũng chưa phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn, thật là đáng sợ.  

             Thời điểm hai người sắp chạy tới cửa Tề Đẳng Nhàn bước một bước xương sống cong như một con rồng lớn vèo một cái bước đến một bước bảy tám thước đã biến mất.  

             Trong vòng ba bước hắn đã bước đến phía sau hai người họ.  

             Hai người cảm thấy sau gáy lạnh toát đồng thời bị một bàn tay nắm chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trời đất quay cuồng cơ thể mất trọng lượng cả cơ thể đều đã mất hồn.  

             " Ầm! Phịch!"  

             Hai người bị đánh ngã vô tường vang lên hai tiếng cả người gân cốt yếu đuối bại liệt trên mặt đất không thể cử động.  

             Tề Đẳng Nhàn mặt đầy lãnh nhạt đứng tại chỗ nhàn nhạt nói: "Giả bộ đe dọa còn muốn chạy? Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!"  

             Lúc này có hơn mười tên côn đồ còn chưa ngã xuống đột nhiên lấy lại tinh thần máu ở trên não dần dần biến mất.  

             Quay đầu lại thấy các huynh đệ của mình nằm trên mặt đất có người rên rỉ có người xương cốt vặn vẻo có người hôn mê bất tỉnh thậm chí có người não còn bị đánh vỡ.  

             Cơ thể của họ tức khắc lạnh lên họ cảm thấy cả người phát rét ngay cả dũng khí nhìn Tề Đẳng Nhàn cũng không có chứ nói gì vì năm triệu thượng mà liều mạng.  

             Các cô gái lúc này đã thở phào nhẹ nhõm tiếp đó tâm tình mới vừa dồn nén cũng được thả lỏng bọn họ không nhịn được trực tiếp reo hò thậm chí có người còn ôm nhau.  

             Kiều Thu Mộng cũng thở dài một hơi nhìn hình dáng Tề Đẳng Nhàn trên mặt tràn đầy sự tự hào và sùng bái.  

             Xác định trước khi mất đi trí nhớ bản thân có tật xấu gì, người đàn ông ưu tú như vậy tại sao lại ly hôn với hắn?  

             Nhưng cũng không tồi  bây giờ khắc phục chắc vẫn còn kịp.  

             Trương Hoan cuộn tròn rụt lại trong góc bị hù dọa són đái đũng quần ướt nhẹp một vũng hắn lớn như thế còn chưa từng thấy qua ai mạnh như vậy.  

             Hơn một trăm tên côn đồ đối phó với một mình hắn nhưng lại không giết được hắn thậm chí còn không làm hắn bị thương ngược lại toàn bộ đều bị quật ngã.  

             "Tên họ Tề kia tôi là con trai của trưởng tỉnh nếu cậu dám đụng tôi, cậu nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp!" Dương Văn Khải bị dọa có chút sợ hãi gào to khàn cả giọng  

             Nhìn những tên côn đồ nằm trên mặt đất cơ thể anh ta cảm thấy rét run trong đó có một số chúng khi chết trông rất xấu xí khiến người khác nhìn vào cảm thấy da đầu tê dại  

             Tề Đẳng Nhàn nghiêng đầu một chút chậm rãi đi tới.  

             Dương Văn Khải hét to: "Cậu không thể chạm vào tôi ngay cả khi tôi làm sai chuyện gì cậu cũng không thể đụng tôi! Cậu đụng tôi chính là cùng cha tôi đối đầu!"  

             Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói: "Cha cậu là một người tốt sao lại sinh ra cậu như vậy? Có lẽ nên dồn cậu vào chân tường."  

             Nói xong hắn cúi xuống trực tiếp nhấc Dương Văn Khải lên.  

             Lý Thiên Lạc bị dọa tới mức không nói nên lời thân thể liên tục run rẩy.  

             "Thân là con nhà danh giá cái tốt không học lại học mấy thứ xấu xa?"  

             "Cậu còn có lương tâm có nhân tính sao?"  

             "Hôm nay không dạy dỗ cậu một trận tôi thật sự có lỗi với cha cậu!"  

             Nói xong Tề Đẳng Nhàn nhếch mép cười một tiếng, giơ tay lên ba ba ba ba chính là lớn miệng tử chào hỏi đi lên.  

             Dương Văn Khải hét liên tục một lát sau mặt anh ta dính đầy máu cả khuôn mặt như chảo bị cháy khét mặt thì bầm tím mũi thì bị gãy.  

             Tề Đẳng Nhàn vô cùng chán ghét việc bức hại những cô gái vô tội này nếu Dương Văn Khải không phải là con trai của Dương Lệnh Quang thì hắn đã giết anh ta ngay tại chỗ.  

             "Tưởng rằng mang đến hơn trăm tên côn đồ là giết được tôi sao?"  

             "Vừa rồi tôi có nói với cậu mang đến nhiều hơn một người cũng vô dụng thôi?"  

             "Mang một đàn cừu đến đánh nhau với hổ có phải não cậu bị úng nước không?"  

             Tề Đẳng Nhàn thuận tay ném Dương Văn khải xuống đất sau đó hung hãn đá vào bụng anh ta một cái.  

             Dương Văn Khải hét thảm một tiếng che bụng lại khom người như một con tôm từ trong bụng nôn ra dịch vị ngay cả vàng đản nước cũng cho ói ra.  

             Nói xong Tề Đẳng Nhàn trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Dương Lệnh Quang.  

             "Xin chào Tề tổng." Khi Dương Lệnh Quang nhận điện thoại ông ta không khỏi ngạc nhiên.  

             "Chủ tịch Dương con trai của ông phạm sai lầm hiện tại tôi đã bắt anh ta, tôi nghĩ ông nên tới xem một chút rồi tự mình xử lý!" Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Dương Lệnh Quang không khỏi cau mày có chút không vui hỏi: "Hắn đã đụng phải chuyện gì?"  

             Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nói: "Nơi đây có một làng du lịch họ đã lừa rất nhiều cô gái sau đó bắt họ phục vụ những nhân vật quyền quý, con trai ông đang ở đây. Ông nói xem anh ta đã làm gì? Có muốn tôi trực tiếp nói cho ông hay là để cho Phó Phong Vân biết chuyện này?"  

             Dương Lệnh Quang nghe được chuyện này vô cùng giật mình giận dữ nói: "Còn có chuyện này sao? Tề tổng cậu chờ một chút tôi bây giờ không đến được để tôi cử thư kí Ngô đến!"  

             Dương Văn Khải nghe được Tề Đẳng Nhàn đang nói chuyện điện thoại với cha anh ta đầu óc anh ta vù vù muốn nổ lần này xong đời rồi.  

             Tề Đẳng Nhàn vuốt cằm cười châm biếm nói: "Nhanh lên một chút nếu không tôi sợ rằng không nhịn được muốn đánh chết anh ta!"  

             Dương Lệnh Quang cũng không nói nhiều lập tức báo cho thư kí Ngô đến làng du lịch Đông Sơn.  

             Tề Đẳng Nhàn mang ánh mắt dừng trên người Lý Thiên Lạc cười nói: "Sao vậy hiện tại không điên sao?" Làm sao lại sợ hãi như vậy? Đây cũng không phải là phong cách của cậu mà!"  

             Lý Thiên Lạc run rẩy nói: "Tề Tề Tề...Tề tổng cậu có gì cứ nói đi dù sao tôi cũng là người thừa kế của Lý gia nếu cậu muốn..."  

             Tề Đẳng Nhàn nhíu mày một cái đá một cái vô đầu gối hắn!  

             "Rắc rắc!"  

             Một âm thanh này vang lên Lý Thiên Lạc gầm như một con heo bị giết đau đớn đến nỗi gần như bất tỉnh.  

             "Không phải tôi vừa nói sẽ phế cậu sao?"  

             "Cậu làm sai từ đầu không thừa nhận còn muốn cùng tôi mặc cả?"  

             "Xem ra cậu không thấy hối hận."  

             "Cho nên cả đời cậu chỉ có thể làm người vô dụng."   

Advertisement
';
Advertisement