Lý Trường Hồng là người mang tâm trạng phức tạp nhất, ông ta chỉ hận không thể lập tức báo thù, nhưng ngay trong giờ phút này ông ta không làm được.  

             “Tôi xin được giới thiệu sơ qua với mọi người, vị này là thủ trưởng chuẩn tướng do ban Chính trị cắt cử xuống đây, Tề chuẩn tướng.”  

             “Sau này cậu ấy sẽ gia nhập đại đội tiên phong của sư đoàn 81 chúng ta, đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên!”  

             “Mời mọi người vỗ tay để chào đón cậu ấy!”  

             Tưởng Thiên Hà nói, sau đó vỗ tay đầu tiên để làm gương.  

             Các chiến sĩ trong đại đội tiên phong cũng vỗ tay theo với vẻ không quá tình nguyện, trên mặt hiện rõ sự phản đối.  

             Một người còn trẻ tuổi như thế mà lại là chuẩn tướng, hơn nữa còn đảm nhận chức vụ huấn luyện viên?  

             Ha ha, chắc không phải con em của gia tộc lớn nào được cử tới đây để kiếm thành tích mạ vàng lên mặt đấy chứ?  

             Chắc hắn không có bản lĩnh thực thụ nào đâu, cùng lắm cũng chỉ là cái phông nền có chút đáng kinh ngạc mà thôi.  

             “Báo cáo!” Đại đội trưởng là người hiểu rõ lòng dạ mọi người nhất, vào lúc này anh ta bị đẩy ra ngoài làm người đại diện, chỉ thấy anh ta giơ tay rồi hô to một tiếng.  

             “Bước ra khỏi hàng.” ttd gật đầu nói.  

             Đại đội trưởng bước ra khỏi đội ngũ, Tưởng Thiên Hà hỏi: “Đồng chí có vấn đề gì?”  

             Đại đội trưởng lập tức trầm giọng nói: “Thưa sư đoàn trưởng, cấp trên sắp xếp huấn luyện viên cho chúng tôi, chúng tôi không có ý kiến! Nhưng chúng tôi là đại đội tiên phong, là bộ đội đặc chủng trong số các bộ đội đặc chủng, không phải bất kì ai cũng đủ tư cách đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên của chúng tôi!”  

             “Những vị huấn luyện viên trước của chúng tôi, có người là cấp tướng có uy tín lâu năm, nổi tiếng một vùng!”  

             “Cũng có người là quán quân võ thuật đã càn quét một cuộc thi đấu!”  

             “Tôi muốn được biết, vị huấn luyện viên mới này, ngoài trẻ tuổi và có chức tước thì còn điểm đặc biệt nào khác hay không?”  

             Anh ta vừa dứt lời, các chiến sĩ trong đại đội đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng.  

             Lý Trường Hồng đứng cạnh đó cũng xen vào: “Tưởng sư đoàn trưởng à, tôi cảm thấy chúng ta cần suy nghĩ về việc này thật kỹ. Nói cách khác, để một cục phân chuột gây hoang mang náo loạn cũng không hay.”  

             Nghe ông ta nói vậy, mọi người lại càng cười to hơn nữa.  

             Tưởng Thiên Hà cũng không có ý định thiên vị Tề Đẳng Nhàn, dù sao anh ta cũng cảm thấy đối phương thực sự quá trẻ tuổi, cần phải kiểm nghiệm một phen mới biết liệu hắn có đáng để tín nhiệm hay không.  

             Nghe những tiếng cười nhạo đầy mỉa mai kia, Tề Đẳng Nhàn chỉ mỉm cười, không cho là đúng.  

             “Tôi cũng cảm thấy những lời mà ngài Lý Trường Hồng vừa nói ra rất đúng đắn. Không thể để một cục phân chuột gây hoang mang náo loạn, thế nên xin mời ngài Lý hãy mau cút ra ngoài đi.” Tề Đẳng Nhàn đáp.  

             Câu nói ấy vừa thốt ra, tất cả mọi người đều khiếp hãi!  

             Họ không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại thẳng thắn tới mức chĩa mũi dùi về phía Lý Trường Hồng, đây chẳng phải không biết trời cao đất dày là gì hay sao?!  

             Lý Trường Hồng cười lạnh: “Ai là cục phân chuột cơ chứ, chẳng lẽ trong lòng mọi người không biết?!”  

             Tề Đẳng Nhàn gật đầu: “Phải đấy, một tên vô dụng đến cả con trai mình cũng không thể quản giáo cho tốt thì liệu có tư cách dạy dỗ đại đội tiên phong không?”  

             Những lời này suýt thì khiến Lý Trường Hồng nổ tung ngay tại chỗ, Tề Đẳng Nhàn đang cố ý nhắm vào điểm yếu của ông ta, xát muối vào vết thương lòng của ông ta.  

             Một ngọn lửa giận bừng lên trong lồng ngực ông ta, khiến ông ta chỉ hận không thể xé xác Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức.  

             “Đúng lúc lắm, tôi và Tề chuẩn tướng có chút ân oán cá nhân, hãy giải quyết ngay trong hôm nay đi!” Lý Trường Hồng cười lạnh, những bắp thịt trên mặt ông ta đang giần giật với biên độ cực kỳ nhỏ, có thể thấy ông ta phẫn nộ đến mức nào.  

             Tưởng Thiên Hà không có lòng dạ nào mà quan tâm đến việc rốt cuộc ân oán cá nhân giữa hai người họ có đầu đuôi ngọn ngành ra sao, anh ta nghe được câu này thì chỉ gật đầu, quay sang hỏi Tề Đẳng Nhàn: “Tề chuẩn tướng nghĩ sao?”  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua đại đội trưởng, thản nhiên hỏi lại: “Nếu hôm nay tôi không biểu diễn chút công phu thực tài thì chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ không phục, nghĩ tôi còn quá trẻ tuổi, là loại lên chức nhờ quan hệ gia đình phải không?”  

             “Được lắm, nhân cơ hội này tôi cũng sẽ báo đáp Lý quán trưởng một phen!”  

             “Tưởng sư đoàn trưởng, anh hãy làm chứng nhé.”  

             Tưởng Thiên Hà đáp: “Không thành vấn đề.”  

             Các chiến sĩ ồ lên, tất cả đều tỏ ý hạ bệ Tề Đẳng Nhàn.  

             “Hừ, một thằng đi lên nhờ quan hệ mà cũng dám âm mưu khiêu chiến Lý huấn luyện viên, nhất định cậu ta đang tự tìm đường chết!”  

             “Lý huấn luyện viên là gia chủ của Lý Gia Quyền đấy, khắp thiên hạ này không mấy ai có thể đương đầu với hai nắm đấm sắt của ông ấy, tên này cùng lắm cũng chỉ ba chiêu.”  

             “Chỉ dựa vào chút quan hệ và bối cảnh để lên được cấp chuẩn tướng, thế mà cũng đòi làm huấn luyện viên của đại đội tiên phong chúng ta để tự dát vàng lên mặt! Sao cậu ta không tự tè một vũng rồi soi mặt mình trong đó đi!”  

             “Đúng là liều lĩnh, không biết tự lượng sức mình!”  

             Nghe những câu đùa giỡn ấy, ý cười bên khóe miệng của Lý Trường Hồng lại càng thêm sâu. Ông ta lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhàn: “Xin mời, Tề chuẩn tướng!”  

             Dứt lời, ông ta đi thẳng đến khoảng đất trống bên cạnh.  

             Tề Đẳng Nhàn cũng đi theo.  

             “Lý huấn luyện viên đừng nương tay nhé, hãy cho tên rác rưởi kia biết không phải ai cũng có thể dùng đại đội tiên phong chúng ta để tự dát vàng lên mặt!”  

             “Lý huấn luyện viên nên cho một vài người hiểu ra rằng không thể dựa vào bối cảnh gia đình mà tác oai tác quái ở những nơi như quân đội được đâu, quan trọng nhất là thực lực.”  

             “Lý huấn luyện viên, hãy dùng Lý Gia Quyền của anh mà dạy dỗ lại những tên không biết lượng sức mình này đi!”  

             Các chiến sĩ đều nhao nhao cổ vũ cho Lý Trường Hồng.  

             Lý Trường Hồng là người có bản lĩnh thực sự, đã đảm nhận chức vụ huấn luyện viên đặc biệt ở nơi này trong một khoảng thời gian ngắn, truyền thụ kỹ thuật chiến đấu cho các chiến sĩ, mang lại cho họ không ít lợi ích.  

             Hơn nữa Tề Đẳng Nhàn thực sự không biết tạo thiện cảm với mọi người, thế nên ai cũng hăng hái cổ vũ cho Lý Trường Hồng.  

             Tưởng Thiên Hà nhìn thấy hết, nhưng không nói gì. Trong quân đội chính là như thế đấy, nơi này là nơi coi trọng những kẻ mạnh, ai không có thực lực thì chỉ có thể cụp đuôi xun xoe với người khác.  

             Vì thế nên anh ta không ngăn cấm những lời mỉa mai kia.  

             Dù những lời mỉa mai ấy dù nhiều dù ít cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của con người.  

             Nhưng, kẻ mạnh ấy mà, tinh thần cũng phải mạnh mới được!  

             Lý Trường Hồng và Tề Đẳng Nhàn đứng đối diện nhau, khoảng cách giữa hai người chỉ tầm mười mét.  

             Đối với hai con người có công lực thâm hậu như họ thì khoảng cách mười mét này cũng chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua mà thôi, họ có thể dễ dàng tấn công đối phương ngay lập tức.  

             “Tề Đẳng Nhàn, lần trước mày đến Lý Gia Quyền của bọn tao phá phách, cũng nhờ mày may mắn nên mới có Phó lão đỡ lời cho mày thoát nạn!”  

             “Nếu không nhờ ông ấy thì mày không thể đi ra khỏi đạo quán của bọn tao được đâu!”  

             Lý Trường Hồng lạnh giọng nói, hai tay chậm rãi giơ lên.  

             Tề Đẳng Nhàn nhún vai không đáp.  

             Sắc mặt Lý Trường Hồng trở nên âm trầm, ông ta nói tiếp: “Nếu mày dám phế bỏ con tao thì hôm nay tao cũng sẽ phế bỏ mày trước mắt tất cả mọi người, sẽ không có bất kỳ ai can thiệp nữa đâu!”  

             Tề Đẳng Nhàn lắc đầu đáp lại: “Con ông là người tập võ mà lại làm ra những chuyện không giống con người, tôi dạy dỗ anh ta cũng là thay trời hành đạo! Không ngờ người làm cha như ông lại không biết phải trái đúng sai ra sao, thậm chí còn muốn ra mặt trả thù để thay anh ta trút giận?”  

             “Tôi biết rồi, anh ta có ngày hôm nay, chắc chắn là do ông đã nuông chiều anh ta quá mức.”  

         “Nếu có thêm một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ phế bỏ anh ta. Người như anh ta ở lại nhân gian này chỉ là một tai họa.”  

             Nghe những lời của Tề Đẳng Nhàn, gân xanh trên trán Lý Trường Hồng liên tục nảy lên: “Nó là con trai tao, con trai của tao, tao muốn dạy dỗ nó thế nào thì sẽ dạy dỗ nó đúng theo cách ấy!”  

             “Nó làm sai, tao có thể đánh nó, có thể mắng nó, những người khác thì không được!”  

             “Mày dám phế bỏ nó nghĩa là mày không coi tao ra gì.”  

             “Hôm nay tao sẽ ăn miếng trả miếng với mày, sẽ phế bỏ hai tay và hai chân mày!”  

             Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà giơ tay lên: “Thế ông còn định đánh nữa không đấy? Sao mà lắm lời quá vậy?”  

             “Chẳng lẽ quyền pháp của Lý Gia Quyền các ông là khua môi múa mép?”  

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement