Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

Chân trước Đổng Thụy vừa đi, chân sau trưởng phòng Vương của cục An ninh quốc gia đã dẫn người đến.  

             Dương Viễn Sơn bèn cười lạnh nói: “Mày tưởng mày dọa được Đổng Thụy là xong việc à? Mày dùng súng, chắc chắn cục An ninh quốc gia sẽ không bỏ qua cho mày!”  

             Dương Phỉ Phỉ ở một bên cũng liên tục gật đầu. Có thể Tề Đẳng Nhàn đủ năng lực để khiến Đổng Thụy sợ hãi chạy mất, nhưng hắn đã nổ súng khiến Dương Viễn Sơn bị thương, tính chất của sự việc lần này là vô cùng nghiêm trọng.  

             Nước Hoa là một quốc gia cấm sử dụng súng, nếu có vụ án liên quan đến súng đạn thì tất cả mọi người đều sẽ quan tâm.  

             “Trưởng phòng Vương, chính là người này đây, hắn dám xông vào biệt thự của tôi rồi nổ súng về phía tôi, khiến đùi tôi bị thương!” Dương Viễn Sơn vừa nhìn thấy trưởng phòng Vương đã ngay lập tức lên tiếng tố cáo.  

             Ánh mắt của trưởng phòng Vương nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, ông ta ngẩn ra, hờ hững nói: “Đây chẳng phải Tề tổng của Tianlai Capital hay sao?”  

             Tề Đẳng Nhàn không biết trưởng phòng Vương là ai, chỉ là dạo gần đây danh tiếng của hắn quá vang dội, trưởng phòng Vương biết hắn cũng chẳng có gì là lạ.  

             “Trưởng phòng Vương, hai người kia bắt cóc thư ký của tôi, lấy người nhà của thư ký của tôi ra để uy hiếp cô ấy, cố ép buộc cô ấy đánh cắp bí mật thương nghiệp của công ty chúng tôi.” Tề Đẳng Nhàn có sao nói vậy, không phóng đại sự việc chút nào.  

             “Phải đấy, thưa trưởng phòng Vương… Họ nói dối là đang nắm trong tay tro cốt của mẹ tôi để lừa tôi đến đây, sau đó mới tiến hành uy hiếp.” Dương Quan Quan lắp bắp, có vẻ rất tội nghiệp.  

             Trưởng phòng Vương không quan tâm đến những chuyện này, ông ta chỉ nhìn vào khẩu súng trong tay Tề Đẳng Nhàn, thản nhiên hỏi: “Vậy có nghĩa là Tề tổng thực sự đã sử dụng súng phải không?”  

             Tề Đẳng Nhàn đáp: “Đúng là tôi đã nổ súng.”  

             Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn đều không còn lo lắng nữa. Chưa tính đến việc họ có quan hệ với trưởng phòng Vương, chỉ mỗi chuyện Tề Đẳng Nhàn nổ súng đã đủ để trưởng phòng Vương không dễ dàng buông tha cho hắn!  

             “Chẳng lẽ Tề tổng không biết nước Hoa chúng ta là một quốc gia cấm súng đạn?” Trưởng phòng Vương nở một nụ cười lạnh lẽo.  

             Tề Đẳng Nhàn không nói gì.  

             Trưởng phòng Vương tiếp tục nói: “Dù thư ký của cậu có bị họ bắt cóc thì cậu cũng nên giải quyết vấn đề bằng cách báo chuyện này cho cảnh sát mới đúng chứ?”  

             “Tại sao cậu phải nổ súng?”  

             “Hơn nữa, khẩu súng này của cậu từ đâu ra?”  

             “Cậu có giấy chứng nhận đó là súng hợp pháp hay không?”  

             Mỗi lần nói ra một câu là trưởng phòng Vương lại tiến lên thêm một bước, tạo ra áp lực vô cùng kinh khủng.  

             Dương Quan Quan nói: “Trưởng phòng Vương, anh ấy nổ súng là để cứu tôi…”  

             “Im miệng!” Trưởng phòng Vương quay đầu, lạnh giọng quát to.  

             “Dù mục đích của cậu ta có là cứu người thì cũng không đáng phải nổ súng, và cũng không được phép nổ súng!”  

             “Dám dùng súng nghĩa là cậu ta đã phạm pháp!”  

             Dường như trưởng phòng Vương chỉ chuyên tâm cắn mãi không nhả việc Tề Đẳng Nhàn đã nổ súng khiến người khác bị thương, ông ta căn bản không hề quan tâm đến những chuyện đã xảy ra trước khi Tề Đẳng Nhàn nổ súng.  

             Trước tình huống này, Tề Đẳng Nhàn chẳng những không hề ngạc nhiên mà còn nở nụ cười chế giễu.  

             “Cậu bỏ súng xuống đất, hai tay ôm đầu cho tôi!”  

             “Dù cậu có là ông chủ của một doanh nghiệp tỷ đô thì cũng phải tuân theo luật pháp!”  

             Trưởng phòng Vương lớn tiếng quát to, có vẻ cực kỳ oai nghiêm chính trực.  

             Tề Đẳng Nhàn bật cười: “Trưởng phòng Vương cũng đã nghe lý do tôi phải nổ súng rồi đấy, chẳng lẽ họ không phải gánh chịu chút trách nhiệm nào sao?”  

             Trưởng phòng Vương lạnh lùng nói: “Trong mắt tôi chỉ nhìn thấy một tên côn đồ mang súng xông vào một căn nhà giữa khu căn hộ cao cấp, đồng thời còn nổ súng khiến chủ nhà bị thương trên đùi, còn lại thì tôi không thấy gì hết!”  

             Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà cảm thán: “Trưởng phòng Vương thật đúng là một quan chức tốt, chỉ chuyên môn phục vụ người có tiền có quyền!”  

             “Làm càn! Ai cho mày lá gan nói thế với trưởng phòng Vương? Mau câm miệng đi!”  

             “Mày có biết mày đã vi phạm điều lệ đảm bảo an ninh của đất nước này hay không? Chúng tao thậm chí còn được phép bắn gục mày ngay tại chỗ đấy!”  

             “Mày còn dám lắm lời thêm một lần nào nữa thôi, đợi đến lúc về cục tao sẽ cho mày không còn răng mà húp cháo!”  

             Những cấp dưới đứng sau lưng trưởng phòng Vương to tiếng quát Tề Đẳng Nhàn để bảo vệ ông ta.  

             Dương Viễn Sơn cũng cười nhạt, anh ta nói: “Dù những thứ mày vừa kể có là sự thật thì đã sao?”  

             “Dù tao có bắt cóc Dương Quan Quan, thậm chí còn uy hiếp nó, ép nó đi lấy trộm bí mật thương nghiệp, thì đã sao nào?”  

             “Tao dám làm thế đấy! Vì tao là thiếu gia của nhà họ Dương ở Ma Đô!”  

             “Còn mày là cái thá gì? Mày tưởng mày có vài đồng bạc lẻ thì cao quý lắm hay sao? Địa vị xã hội của mày có cao hơn tao không?”  

             “Tao muốn phạt nó thế nào thì cũng là chuyện hợp lý hợp tình, lẽ ra nó nên im lặng chịu đựng mới phải.”  

             “Nếu mày không thể chấp nhận được mà muốn ra mặt thay nó thì nghĩa là mày đã phạm pháp! Dám làm tao bị thương, cũng là phạm pháp khi mày đã hiểu rõ luật lệ, tội của mày càng tăng thêm một bậc!”  

             Dương Phỉ Phỉ cũng đắc ý nói: “Bọn tôi đến từ nhà họ Dương ở Ma Đô, không phải ai cũng có khả năng trêu vào đâu!”  

             Nghe xong những lời ngông cuồng của Dương Viễn Sơn, Tề Đẳng Nhàn quay đầu nói trưởng phòng Vương: “Ông đồng ý với những gì anh ta vừa nói sao?”  

             Trưởng phòng Vương mỉm cười đáp: “Ồ? Theo tôi thì cậu ấy chẳng nói gì sai cả.”  

             “Cậu ấy là thiếu gia nhà họ Dương ở Ma Đô, cậu ấy muốn xử lý ai thì cứ việc xử lý người đó.”  

             “Nếu cậu dám can thiệp vào thì chính là phạm pháp.”  

             Khi nói những lời này, ngữ điệu của ông ta dần trở nên khinh miệt hơn bao giờ hết: “Chắc không phải Tề tổng nghĩ cậu đã tạo được chút danh tiếng dạo gần đây thì cậu thực sự có thể thoải mái làm gì thì làm ở thành phố Trung Hải này đấy chứ?”  

             Tề Đẳng Nhàn lắc đầu: “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ vậy, chỉ có điều luôn luôn có một vài tên ngang ngược không có mắt, khiêu khích họng súng của tôi.”  

             Mặt Dương Quan Quan chuyển màu trắng bệch, cô ta run giọng nói: “Sao các người có thể như vậy? Sao các người có thể giở trò ức hiếp người ta như vậy được cơ chứ!”  

             Dương Viễn Sơn thản nhiên đáp: “Dương Quan Quan, thế giới này là như thế đấy, mạnh được thì yếu thua! Bọn tao là hậu duệ của nhà họ Dương ở Ma Đô, còn mày chỉ là một đứa con hoang thấp hèn.”  

             “Những thứ này đều là đặc quyền mà cả đời mày hâm mộ không hết!”  

             “Mày vô dụng như thế, dù có cố gắng hơn nữa thì cũng chỉ là phường bới rác mà thôi, bọn tao muốn chà đạp mày thế nào thì chà đạp!”  

             Dương Quan Quan có chút chán nản, thế giới này thực sự là thế sao? Dù cô ta có cố gắng hơn nữa thì cũng chỉ là một đứa vô dụng sao?  

             Tề Đẳng Nhàn lắc đầu: “Đừng nghe chúng nói những lời nhảm nhí!”  

             Trưởng phòng Vương đã không còn kiên nhẫn nữa, ông ta lạnh mặt nói: “Bỏ súng xuống đất, hai tay ôm đầu, im lặng chịu trói đi! Nếu cậu có gan phản kháng thì tôi cũng sẽ không quan tâm đến việc cậu có phải tổng giám đốc của Tianlai Capital hay không, mà sẽ cho người nổ súng bắn chết cậu!”  

             Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, giơ tay lên, sau đó bóp cò nhanh như chớp!  

             Phát đạn của hắn nhắm thẳng vào chân còn lại của Dương Viễn Sơn!  

             Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, tiếp theo là máu tươi văng tung tóe!  

             Ngay sau đó, tiếng gào thảm thiết của Dương Viễn Sơn cũng vang lên, anh ta ôm lấy bắp đùi đang chảy máu ròng ròng, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.  

             Cảnh tượng ấy khiến tất cả những người đang có mặt phải ngẩn ra!  

             Dù là trưởng phòng Vương cũng phải kinh hãi, Tề Đẳng Nhàn dám nổ súng bắn Dương Viễn Sơn ngay trước mắt ông ta sao?!  

             Ông ta biết Tề Đẳng Nhàn có thân phận, có bối cảnh, dù chuyện thế này đã xảy ra thì cùng lắm ông ta cũng chỉ có thể bắt hắn về cục nhốt vào nhà giam vài ngày, để hắn chịu thiệt một chút mà thôi.  

             Thế nhưng bây giờ  hắn lại tiếp tục nổ súng ngay trước mắt ông ta, tính chất của sự việc sẽ trở nên khác hẳn!  

             Vì sao người này lại ngông cuồng không biết sợ là gì như thế?!  

             “Ngại quá, lần đầu tiên tôi dùng súng nên có hơi hồi hộp.” Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười.  

             Vừa nói xong, ngón tay hắn lại bóp cò, bắn ra thêm một phát súng, pằng một tiếng, viên đạn găm trúng cánh tay phải của Dương Viễn Sơn.  

             Dương Viễn Sơn lại gào lên thảm thiết, đau tới nỗi liên tục lăn lộn trên đất, suýt thì bất tỉnh. Anh ta hét lên: “Trưởng phòng Vương, ông còn đợi gì nữa?!”  

             Tề Đẳng Nhàn vội vàng nói: “Ngại quá, cướp cò cướp cò.”  

Advertisement
';
Advertisement