Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

Tề Đẳng Nhàn lượn một vòng quanh sư đoàn 81, sau khi sắp xếp ổn thỏa huấn huyện, đã trở lại công ty.  

             Lúc đi qua phòng khách, hắn nhìn thấy Hoàng Sung đang ngồi trên ghế sopha, cơ thể nhấp nhô lên xuống.  

             Nhìn kĩ thì thấy, mông của Hoàng Sung hoàn toàn không chạm vào sopha, anh ta đang trung bình tấn.  

             "Trong thời gian làm việc lại luyện võ, có nên dạy dỗ cậu ta một trận không nhỉ? Hừm... Hay là thôi đi, hiếm khi nhìn thấy tên nhóc này chịu khó như vậy." Tề Đẳng Nhàn nghĩ, rồi mỉm cười, trực tiếp quay lại phòng làm việc.  

             Trong phòng làm việc lại là một đống giấy tờ chờ hắn ký tên, mặc dù hắn đã ủy quyền cho Lý Vân Uyển, nhưng dù sao hắn cũng là người đại diện theo pháp luật của công ty, một số giấy tờ bắt buộc phải do hắn tự mình xử lý.  

             Lý Vân Uyển ôm một đống giấy tờ đi vào phòng làm việc, nói: "Đống này đều cần anh ký tên, anh nhanh chóng hoàn thành, sau đó tôi sẽ bảo Quan Quan đến đem đi xử lý."  

             Tề Đẳng Nhàn đau đầu nói: "Nhiều việc thật đấy..."  

             "Anh chỉ cần ký tên mà thôi, lấy tư cách gì mà phàn nàn!" Lý Vân Uyển tức giận nói, cầm một bản hợp đồng nhẹ nhàng gõ lên đầu hắn một cái.  

             Cô ta mới là người bận tối mắt tối mũi, thường xuyên tăng ca, có lúc về nhà rồi vẫn còn phải làm việc suốt đêm.  

             Gần đây, cô ta cảm thấy bản thân tiều tụy đi không ít rồi, cân nặng cũng rớt mất hai cân.  

             Tề Đẳng Nhàn ngại ngùng cười, giơ tay ra đặt lên vai của Lý Vân Uyển, nói: "Lý tổng vất vả rồi, lát tôi sẽ tăng lương cho cô, cho cô thêm một ít cổ phần!"  

             Lý Vân Uyển cười nhìn Tề Đẳng Nhàn, giơ tay ra, nắm lại thành nắm đấm, nói: "Tôi muốn hết!"  

             "Vậy cô thật sự là lòng tham không đáy?" Tề Đẳng Nhàn thấy dáng vẻ cô ta bắt chước mình thật buồn cười.  

             "Học anh cả thôi!" Lý Vân Uyển như có như không nhằm vào hắn.  

             Trong lòng Tề Đẳng Nhàn lộp bộp một tiếng, nghĩ rằng có phải cô ta đã nhận ra điều gì đấy, những lời này, sao hắn cảm thấy còn ẩn chứa ý nghĩa sâu xa gì đấy?  

             "Đợi kết thúc chuyện ở tập đoàn Hướng thị, tôi đưa hết cổ phần cho cô là được rồi, sau này cô sẽ là đại đương gia ở đây!" Tề Đẳng Nhàn nói.  

             "Anh nói thật?" Lý Vân Uyển kinh ngạc, đống cổ phần đấy phải có giá trị lên đến cả chục tỉ.  

             Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói: "Đường nhiên rồi, chẳng lẽ tôi còn nói đùa với cô? Thật ra tôi đã cảm thấy phiền chán những ngày tháng phải lên công ty từ lâu rồi, hơn nữa, tôi còn có chuyện quan trọng hơn."  

             Hắn chuẩn bị trọng tâm phát triển thân phận hắn mới có được, thân phận này đối với sự phát triển trong tương lai của hắn, càng có lợi hơn.  

             Những việc trên thương trường, hoàn toàn giao cho Lý Vân Uyển là được rồi, hơn nữa, vẫn còn Kiều Thu Mộng nữa, cũng là một nữ cường nhân!  

             Lý Vân Uyển không biết nên nói cái gì, vừa tức giận lại vừa cảm động, tức giận vì hắn hoàn toàn không coi công ty ra gì, cảm động là vì, cổ phần đáng giá như vậy mà hắn nói cho là cho."  

             "Lần sau rồi nói đi." Lý Vân Uyển cười trả lời một tiếng.  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Mấy ngày nay Lý tổng bận việc gì vậy, đêm cũng không về nhà?"  

             Lý Vân Uyển nói: "Ừm... đang giúp mẹ tôi liên hệ một số người, với lại công việc trên công ty cũng khá nặng nhọc."  

             "Ồ... Đúng rồi, hôm nay mẹ tôi muốn tổ chức một buổi tiệc tối, anh phải tham dự đấy."  

             "Đợi lát nữa tan làm, chúng ta cùng nhau đi."  

             Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, hỏi: "Mẹ cô tổ chức tiệc tối làm cái gì?"  

             Lý Vân Uyển lập tức trả lời: "Bà ấy muốn kết giao với số nhân vật có địa vị ở Trung Hải, tạo điều kiện để bà ấy về Ma Đô xử lý công việc, cụ thể thì tôi cũng không rõ."  

             Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói: "Được, vậy tôi cũng tham dự."  

             Nói thế nào thì Tề Đẳng Nhàn cũng coi như nhân vật đứng đầu tỉnh Đông Hải, dù sao, chuyện hắn dùng một trăm tỷ tiền vàng đầu tư cho tập đoàn Hướng thị cũng khá chấn động.  

             Hơn nữa, cái chết của Vương Hôr, cũng không ít thì nhiều dính dáng đến hắn, mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng không ít người đều đoán là do hắn làm."  

             Đến Trung Hải một thời gian, dù cho Tống Chí Mai không nhạy tin đến mấy cũng ít nhiều từng nghe một số chuyện liên quan đến Tề Đẳng Nhàn.  

             Chỉ là, đối với bà ta mà nói, chỉ là một Tề Đẳng Nhàn nhỏ nhoi, lại dám đối đầu với thế lực ở Đế Đô, rõ ràng là đang tự rước họa vào thân.  

             Không cần phải nói, một trăm tỉ tiền vàng đó chắc chắn cũng là ném tiền qua cửa sổ mà thôi.  

             Đồng thời, bà ta còn liên tục cảnh cáo Lý Vân Uyển tránh xa Tề Đẳng Nhàn, mặc dù có thể lợi dụng người này, nhưng tuyệt đối không thể dính dáng quá sâu, tránh cho đến lúc bản thân cũng cuốn vào vòng xoáy.  

             Đối với lời của mẹ, Lý Vân Uyển đương nhiên cũng chỉ ừm ừm à à cho qua, rốt cuộc Tề Đẳng Nhàn đỉnh đến mức nào, một mình cô biết là được rồi.  

             "Này, anh ở trước mặt mẹ tôi phải biểu hiện cho tốt đấy, mẹ tôi lúc nào cũng xem anh như đồ ngốc!" Lý Vân Uyển có hơi bất đắc dĩ nói.  

             "Vậy không sao cả, người coi tôi là đồ ngu nhiều vô kể, không chỉ một mình bà ấy." Tề Đẳng Nhàn chỉ cười ha hả, lười để ý tới.  

             Ai không nghĩ hành động ủng hộ tập đoàn Hướng thị của hắn là ngu xuẩn? Nhưng doanh nghiệp kia ngoài mặt thì khách sáo, nhưng sau lưng chắc chắn mắng hắn không ít.  

             Mặc dù chửi vào mặt rất thú vị nhưng có những lúc không cần giải thích, dùng hành động để vả mặt còn khiến người ta vui hơn.  

             Lý Vân Uyển không nhịn được hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn khiêm tốn không phải không có chỗ tốt, ít nhất cô là người hiểu rõ giá trị của hắn nhất.  

             Vì sao ban đầu Lý Vân Uyển lại tiếp xúc hắn, trong lòng hắn đương nhiên hiểu rõ nhất, nhưng biết phải làm sao, Lý yêu tinh đạo hạnh quá cao, ba chữ quần tất đen quá chói mắt.  

             Tình cảm chính là như vậy, một người muốn ôm đùi, một người muốn ăn vỏ bọc đường bên ngoài rồi đem viên đạn được bọc bên trong bắn trả lại, cứ như vậy hai người cùng sa vào lưới.  

             "Hôm nay tôi mời cả Mộng Mộng." Lý Vân Uyển thả xuống một quả bom hạng nặng.  

             Tề Đằng Nhàn nghe vậy, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, nhưng trên mặt lại như mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng.  

             "Từ sau chuyện trong câu lạc bộ lần trước, giữa tôi và cậu ấy không hiểu sao dần xa cách nhau rất nhiều..." Lý Vân Uyển phiền muộn nói, dù sao cũng do chính mình chơi xấu.  

             Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Cô nên tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn đi, dù sao tôi cũng đã quyết giữ vững lý tưởng vĩ đại 'Tôi muốn hết', không chừng lúc đó hai người còn có thể là chị em."  

             Lý Vân Uyển cười lạnh: "Nếu anh có bản lĩnh này, thì tôi nhận!"  

             Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười: "Là cô nói đấy."  

            "Tôi nói đấy!" Lý Vân Uyển vô cùng khí phách nói.  

             Có câu nói này của Lý Vân Uyển, Tề Đẳng Nhàn thoáng thở phào nhẹ nhõm, cho dù xảy ra "trận chiến Tu La", cũng có thể tìm được đường sống rồi.  

             Đến lúc tan làm, Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển chuẩn bị tham dự buổi tiệc tối. Lúc rời khỏi công ty, hắn bắt gặp Dương Quan Quan và Hoàng Sung đang trao đổi điều tâm đắc trong buổi luyện võ ngày hôm nay.  

             "Ngày mai vẫn giờ cũ." Tề Đẳng Nhàn nói với hai người.  

             "Được." Hai người vội vàng trả lời.  

             Lý Vân Uyển không nhịn được hỏi: "Mọi người đang làm chuyện bí mật gì vậy?"  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi đang dạy bọn họ luyện võ."  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement