Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

Tề Đẳng Nhàn mở cửa vào nhà, bên trong đèn đuốc sáng trưng.  

             Lý Vân Uyển tựa vào sofa chơi điện thoại di động, nghe được tiếng động, liền giương mắt nhìn hắn một cái: "Tôi còn tưởng hôm nay anh không về!"  

             Tề Đẳng Nhàn đáp: "Không về tôi ngủ gầm cầu hả?”  

             Lý Vân Uyển không cười nói: "Không phải anh đi ôn kỷ niệm với tình cũ à, còn trở về làm gì?”  

             Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn liền biết đây là giọng điệu ghen tuông, vào lúc này tốt nhất là không tiếp lời, yên lặng nghe cô ta lải nhải.  

             Quả nhiên, Lý Vân Uyển nói không ngớt như súng đại bác, còn Tề Đẳng Nhàn nghe không lọt lấy một chữ.  

             Nhìn thấy dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi của Tề Đẳng Nhàn, Lý Vân Uyển vừa tức vừa buồn cười, tên này thật đúng là khó đối phó quá đi mất!  

             "Cảm giác khiêu vũ với vợ cũ thế nào?" Lý Vân Uyển khẽ nắm lấy lỗ tai Tề Đẳng Nhàn, nhẹ giọng hỏi.  

             “Không tệ, dù sao cũng hoá giải hiềm khích trước đó rồi mà!” Tề Đẳng Nhàn thành thật trả lời.  

             Lý Vân Uyển nhất thời tức giận, đấm đá tứ tung.  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Hôm nay em đã nói gì, đừng có quên!”  

             Lý Vân Uyển nhe răng cười, cắn răng nói: "Nói thì nói, nhưng cũng không cản được tôi đánh anh một trận đâu!”  

             Tề Đẳng Nhàn là cao thủ Kim Chung Tráo, đương nhiên không sợ mấy cú đánh này, cho dù có đánh gãy răng đi nữa cũng chẳng hề hấn gì.  

             (*) 1 trong 72 tuyệt kỹ võ Thiếu Lâm. Dùng vải thô quấn cục thành quả chùy rồi đánh vào thân mình mọi bộ vị, lúc đầu thấy đau sau dần không thấy đau thì thay bằng chùy gỗ, rồi chùy đồng.  

             "Nghỉ ngơi sớm một chút, năm giờ sáng mai em phải rời giường đi luyện công với tôi đấy." Tề Đẳng Nhàn nhắc nhở.  

             Lý Vân Uyển lại nói: "Lương thực công giao, để tôi xem anh có ăn vụng hay không!”  

             Tề Đẳng Nhàn đắc ý nói: "Với thân thể này của anh, có đi ăn vụng em cũng không biết được."  

             “Thôi đi, không biết là ai luôn than thở thắt lưng mỏi nhừ không chịu nổi." Lý Vân Uyển trực tiếp đưa ra một câu sát thương cực lớn.  

             Những lời này của cô ta thuộc ma pháp công kích, lực sát thương rất mạnh, nhưng là cái loại mà tổn thương địch một vạn hại mình tám trăm ấy.  

             Kim Chung Tráo mà Tề Đẳng Nhàn học không có loại này.  

             Lý Vân Uyển sâu sắc cảm nhận được "dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt" là gì, cổ họng dần trở nên hơi khàn khàn, nhưng đáng giận nhất chính là tên này đã uống không ít rượu, rượu mang theo chút tê liệt, cho nên hắn chẳng hề hấn gì.  

             "Mẹ tôi bị thương không nhẹ, xuất huyết nội tạng." Lý Vân Uyển ôm đầu Tề Đẳng Nhàn, nhẹ nhàng nói.  

             "Vậy cũng ổn rồi, bà ấy là người trong tập võ, cơ thể chắc chắn mạnh mẽ hơn, cũng nhanh hồi phục hơn người bình thường, em yên tâm." Tề Đẳng Nhàn đáp.  

             “Cũng không biết xuống tay nhẹ một chút, dù sao bà ấy cũng là mẹ vợ anh!” Lý Vân Uyển gõ nhẹ vào đầu hắn, bất lực nói.  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Mẹ em chạy tới muốn đánh chết tôi, lần này tôi đã nể tình ra tay nhẹ lắm rồi, nếu không một chưởng kia sớm đã tiễn bà ấy qua bên kia từ lâu.”  

             Lý Vân Uyển dở khóc dở cười, tên này nói chuyện vẫn trước sau như một không biết nghe lời gì hết!  

             Lý Vân Uyển nói: "Tôi đã nói chuyện với mẹ rồi, sau này bà ấy không quản chuyện của tôi nữa, còn rất hối hận về sự việc lần này.”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Só thể không hối hận sao? Bị tôi đánh một trận xong giờ muốn làm gì cũng không làm được, xong chỉ biết trơ mắt đứng nhìn tôi gọi đại đội Tiên phong đến đập phá. "  

             " ..." Lý Vân Uyển hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười: "Tôi cảm thấy ở cùng anh lâu như vậy, không bị anh chọc cho tức chết quả là một thành tựu lớn cần tôn vinh!”  

             “Cũng vậy cả thôi, tôi cảm thấy không bị em hút khô cũng chẳng dễ dàng gì!” Tề Đẳng Nhàn đáp lại một câu.  

             Tỷ lệ dáng người của Lý Vân Uyển vô cùng đẹp, nhất là chân rất dài, không hề kém Từ Ngạo Tuyết chút nào, một khi đã đặt lên vai liền khiến người ta không muốn bỏ xuống.  

             Tề Đẳng Nhàn vẫn dậy rất đúng giờ, chỉ là Lý Vân Uyển không có được tinh thần hăng hái như vậy, ngay cả mắt cũng không mở ra được.  

             "Này, không phải em muốn theo tôi luyện công sao? Rời giường nhanh!” Tề Đẳng Nhàn đưa tay vỗ vỗ hai má cô ta, trêu chọc.  

             "Lăn ra lăn ra. Để cho tôi ngủ... Luyện công gì chứ, đi chết đi!” Lý Vân Uyển tức giận nói, hai tay vươn ra thành vương bát quyền, lửa giận phừng phừng.  

             Tề Đẳng Nhàn thò tay vào trong chăn, cười nói: "Mau đứng lên, chính em nói muốn đi luyện công cùng tôi.”  

             Lý Vân Uyển than thở: "Tha cho tôi đi, sau này tôi sẽ nói năng và hành động thật cẩn thận. Nhất định!”  

             Tề Đẳng Nhàn cảm thấy buồn cười, đúng là bản thân anh ta đã đánh giá cô ta quá cao, tưởng là cô ta có thể kiên trì luyện tập được ít nhất một giờ.  

             Nào ngờ chưa bắt đầu cô ta đã bỏ cuộc.  

             Tề Đẳng Nhàn giẫm lên cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy Dương Quan Quan cùng Hoàng Sung chạy tới.  

             "Đi thôi, chạy bộ lên núi, sau đó luyện công." Tề Đẳng Nhàn phất tay nói.  

             Hôm qua hai người đứng trung bình tấn hết cả một ngày, hôm nay hai chân giống như bị rót chì, vừa chạy vừa thở hồng hộc, bên trong cơ đùi tích tụ nhiều axit lactic, đau đến muốn chết.  

             Mãi mới lên được đỉnh núi, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Tề Đẳng Nhàn kêu đến đứng bên vách núi, sau đó bắt đầu vào tư thế.  

             Dương Quan Quan nhập môn rất nhanh, dù sao cô ta cũng từng là sinh viên tài năng du học Stanford, năng lực tiếp thu không phải là tốt bình thường mà là vô cùng tốt.  

             Ban đầu trung bình tấn lúc lên lúc xuống hết một lúc, sau đó Dương Quan Quan rất nhanh đã tìm được loại cảm giác kỳ diệu khi đứng tấn, có một loại cảm giác càng đứng càng thoải mái, nhịp thở cũng ngày càng ổn định hơn.  

             Hoàng Sung không tiếp thu được tốt như vậy, động tác của anh ta có chút vụng về, không được linh hoạt lắm, còn mang lại cảm giác có chút buồn cười.  

             "Không tệ, ổn định thêm một chút là tốt rồi." Tề Đẳng Nhàn hơi ngồi xổm xuống, vỗ tay lên đùi Dương Quan Quan một cái.  

             Dương Quan Quan hét thảm thiết một tiếng, suýt nữa ngã xuống đất, trong chân cô ta bây giờ toàn là axit lactic, đau đến muốn chết, vậy mà còn vỗ một cái muốn chầu ông bà luôn...  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Luyện đứng tấn nhiều một chút mới có thể tăng thêm sức lực, sau đó mới dễ luyện võ công được. Hôm nay cũng không dạy gì đặc biệt cả, chỉ dạy đứng tấn trước đã.”  

           Mãi cho đến gần bảy giờ, Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa cho họ dừng lại.  

             Mặt trời mọc từ góc của ngọn núi ở phía xa xa, mang theo ánh sáng màu nhỏ nhàn nhạt.  

             Bỗng ánh mắt nhìn về phương xa của Dương Quan Quan khẽ động, sau đó đột nhiên thở hắt ra một hơi dài, trong miệng phát ra thanh âm kỳ quái như bình nước được đun sôi.  

             Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên quay đầu nhìn cô ta, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.  

             Vào giờ khắc này, Dương Quan Quan cảm thấy cả người thư thái, hai chân vô cùng thoải mái, lúc lên xuống càng có thêm cảm giác linh động, giống như đang cưỡi ở sau lưng ngựa thật vậy.  

             "Mẹ nó... Quả là tài năng hơn người..." Trong lòng Tề Đẳng Nhàn nhịn không được  thầm mắng một câu, hắn không nghĩ tới Dương Quan Quan nhát gan như vậy mà lại rất có khiếu luyện võ.  

             Hắn còn chưa kịp dạy cách điều chỉnh hô hấp, Dương Quan Quan đã tự mình thông suốt rồi.  

             Tề Đẳng Nhàn không thể thầm khen một câu thật trâu bog.  

             Vì thế, càng ngày nhìn Hoàng Sung hắn càng cảm thấy không vừa mắt, ôi cái tên này, sao lại không có chút thiên phú nào vậy?  

             Nhịn không được đạp một cái vào sau mông anh ta, khiến anh ta đang đứng tấn ngã sấp mặt.  

             “Sư phụ, anh đá tôi làm gì?” Hoàng Sung vô cùng oan ức hỏi.  

             "Mẹ nó, cậu còn có mặt mũi hỏi à! Đứng dậy luyện tập đàng hoàng cho tôi.” Tề Đẳng Nhàn tức giận nói, sau đó đi đến bên cạnh Dương Quan Quan.  

             Dương Quan Quan trông thấy cũng sợ tên ma quỷ này đến đánh mình, nơm nớp lo sợ nói: "Có có có…Có chuyện gì vậy?”  

             Tề Đẳng Nhàn gật đầu, đáp: "Vừa rồi khi mặt trời lên, tại sao cô lại nghĩ đến việc hô hấp bằng cách đó? 

Advertisement
';
Advertisement