Bàn tay của Tề Đẳng Nhàn đã chạm đến thân thể đã rơi xuống của Hoàng Tình Ca giữa không trung, năm ngón tay siết chặt, kéo cô ấy về phái mình.  

             Ngay sau đó, hắn thuận thế tiến lên, sau đó hơi xoay người, nhẹ nhàng ôm Hoàng Tình Ca vào lòng.  

             Lực trùng kích thật lớn làm hắn không khỏi mất thẳng bằng nhưng hắn không hề dừng lại, lại thuận thế tiến lên và xoay người, loại bỏ lực rơi.  

             Hoàng Tình Ca nặng hơn bốn mươi lăm kilogram, rơi xuống từ độ cao sáu mét, nhờ có Tề Đẳng Nhàn mà tránh được kết cục hoa tàn ngọc nát.  

             “Cô gái, có chuyện gì nghĩ không ra mà phải nhảy lầu thế?” Tề Đẳng Nhàn cười hỏi.  

             “……” Hoàng Tình Ca sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tề Đẳng Nhàn, một câu cũng nói không nên lời.  

             Sau đó, cô ấy lại chán nản tự oán trách bản thân, tại sao cô vẫn còn sống, tại sao cô còn chưa chết chứ?  

             Cô chỉ là muốn được giải thoát thôi à, sao ngay cả điều này cũng không làm được?  

             Lúc này, Hoàng Kỳ Bân thò đầu qua cửa sổ nhìn xuống, thấy Tề Đẳng Nhàn đang ôm Hoàng Tình Ca trong lòng vẫn còn khiếp sợ nhưng ngay sau đó mừng rỡ thốt lên “Thật tốt quá!”  

             Hoàng Văn Lãng nghe vậy không khỏi sửng sốt, lửa giận ngút trời, em gái nhảy lầu mà anh trai lại nói như vậy?  

             “Ba, Tề Đẳng Nhàn ở dưới đỡ được Tình Ca, em ấy không sao hết!” Hoàng Kỳ Bân vui mừng giải thích.  

             “Cái gì?!” Hoàng Văn Lãng giật mình, vội chạy tới bên cửa sổ, thò đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy Tề Đẳng Nhàn đang ôm Hoàng Tình Ca đứng ở phía dưới.  

             “Phù——”  

             Hoàng Văn Lãng thở dài nhẹ nhõm, hai chân nhũn ra, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.  

             Sắc mặt hai người Từ Ngạo Tuyết và Jackson đều tái đi vì khiếp sợ, sau khi biết được Hoàng Tình Ca không sao thì cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.  

             “Về nhà đi, tôi cũng về đây.” Tề Đẳng Nhàn thả Hoàng Tình Ca xuống, lạnh nhạt nói.  

             Lúc này đám người Hoàng Kỳ Bân vội vàng chạy xuống lầu, thấy Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị rời khỏi đại viện thì nhanh chóng tiến lên ngăn cản.  

             “Tề đại sư, tề đại sư, ngài đợi một chút!” Hoàng Kỳ Bân chạy tới, đầy mặt tươi cười.  

             “Sao? Còn muốn đánh gãy chân tôi?” Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, cười lạnh hỏi.  

             Hoàng Kỳ Bân hơi ngẩn ra, sau đó nịnh nọt mà cười nói “Nào dám? Vừa rồi tôi chỉ là đùa giỡn với Tề đại sư một chút thôi? Sao tôi có thể làm vậy chứ?”  

             Tề Đẳng Nhàn nói “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”  

             “Tề đại sư đừng đi, đừng đi mà… Cảm ơn ngài đã ra tay cứu em gái tôi, lòng tôi vô cùng cảm kích, nhưng cứu người cứu đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, Tề đại sư…” Hoàng Kỳ Bân giữ cánh tay của Tề Đẳng Nhàn, không cho hắn rời đi.  

             Vừa này, Tề Đẳng Nhàn nói phương pháp trị liệu của Jackson không ổn, sẽ xảy ra chuyện. Quả nhiên, không lâu sau đã xảy ra chuyện như vậy.  

             Lúc này Hoàng Kỳ Bân mới thực sự ý thức được, Tề Đẳng Nhàn không phải kẻ lừa đảo mà là đại sư chân chính!  

             Hơn nữa, người bình thường có thể nhẹ nhàng đỡ được một người phụ nữ trưởng thành rơi từ sáu mét xuống sao? Nghĩ thế nào đều thấy không thể!  

             “Tề đại sư, ngài đừng đi…”  

             Hoàng Văn Lãng cũng vội vã chạy tới, lúc này, thị trưởng không còn dáng vẻ của một người quyền cao chức trọng, vẻ mặt uể oải và đầy xấu hổ.  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói “Thị trưởng Hoàng, vừa này là các người đuổi tôi đi, bây giờ tôi đi thì các người lại muốn giữ lại, rốt cuộc các người muốn thế nào?”  

             “Rất xin lỗi, thực sự rất xin lỗi ngài, vừa rồi là chúng tôi không đúng! Nhưng, dù sao Tình Ca cũng là con gái tôi, bởi vì con bé mà tôi hơi mất bình tĩnh, hy vọng ngài có thể thông cảm…” Hoàng Văn Lãng vội vàng khom lưng xin lỗi.  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn thị trưởng thành phố không để ý mặt mũi mà cúi đầu xin lỗi mình, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước, bình tĩnh nói “Được, tôi có thể hiểu và tha thứ cho ông, tôi đi trước đây.”  

             “A?!”  

             Hai cha con đều không khỏi sửng sốt, vội vàng ngăn hắn lại.  

             “Đừng như thế mà… Tề đại sư, vừa nãy đều trách chúng tôi mắt chó không biết nhìn người, kính mong ngài đừng trách! Ngài cũng thấy tình trạng của em gái tôi rồi, mong ngài giơ cao đánh khẽ, cứu em ấy đi.” Hoàng Kỳ Bân khẩn khoản cầu xin.  

             “Tề đại sư, tôi thật sự biết sai rồi, xin ngài rủ lòng từ bi cứu con gái tôi!” Hoàng Văn Lãng cũng nói.  

             Tề Đẳng Nhàn không khỏi trầm mặc, hắn không phải loại người vẫy tay gọi là tới, xua tay đuổi là đi.  

             Hoàng Văn Lãng ho khan một tiếng, nói “Tề đại sư, xin ngài hãy giúp cho. Về sau bất kể có chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được thì khó đến mấy tôi cũng nhiệt tình hỗ trợ!”  

             Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, sau đó lắc đầu, nói “Được rồi, nếu ông đã nói đến mức này thì tôi sẽ nghĩ cách.”  

             “Vâng vâng vâng, cảm ơn Tề đại sư!” Hoàng Văn Lãng liên tục khách khí.  

             Tề Đẳng Nhàn lại được hai cha con Hoàng Văn Lãng và Hoàng Kỳ Bân mời vào nhà, đám người giúp vừa mới phỉ nhổ hắn, lúc này ngay cả thở mạnh cũng không dám.  

             “Thị trưởng Hoàng, thật là ngại quá, chuyện vừa rồi nằm ngoài dự đoán của tôi…” Jackson đi tới, xấu hổ giải thích.  

             “Jackson tiên sinh, chuyện này không trách ngài, tình huống của con gái tôi có chút phức tạp.” Hoàng Văn Lãng thở dài, nói, “Chuyện kế tiếp, giao cho Tề đại sư!”  

             Từ Ngạo Tuyết ngẩn ra, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, ngạc nhiên nói “Thị trưởng Hoàng, ngài thật sự định để kẻ lừa đảo này…”  

             “Kẻ lừa đảo? Hừ, hoang đường! Câu nói của Tề đại sư không phải ứng nghiệm rồi sao? Tổng giám đốc Từ, xin cô hãy tự trọng!” Hoàng Văn Lãng nhíu mày, trầm giọng nói.  

             Từ Ngạo Tuyết không dám nói tiếp, nghiến răng oán hận mà lườm Tề Đẳng Nhàn.  

       Jackson thì lắc đầu, nói “Chuyện tôi không có biện pháp giải quyết, một cảnh ngục như hắn có thể xử lý được sao?”  

             “Thị trưởng Hoàng, tôi đề nghị ông cho tôi thêm chút thời gian để tôi nghiên cứu sâu về bệnh của cô Hoàng, tôi khẳng định có thể xây dựng một phương án điều trị tuyệt vời.”  

             “Nếu để hắn nói bậy bạ khiến bệnh của cô Hoàng nặng thêm thì chỉ sợ đến lúc đó việc trị liệu sẽ càng thêm khó khăn!”  

             Dù sao Jackson cũng là chuyên gia, lời anh ta nói làm hai người Hoàng Văn Lãng và Hoàng Kỳ Bân không khỏi trầm mặc, nghiêm túc suy nghĩ.    

             “Các người quyết định nhanh đi.” Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu tình nhìn hai cha con Hoàng Văn Lãng, lạnh nhạt lên tiếng.  

             Hoàng Văn Lãng cắn răng hạ quyết tâm, nói “Để Tề đại sư trị liệu cho con gái tôi trước đi!”  

             Jackson nghe vậy thì mặt đầy thất vọng, sau đó nhìn Tề Đẳng Nhàn khinh thường cười lạnh, nói “Anh chẳng qua là mèo mù vớ phải chuột chết thôi, để cho anh làm, chỉ sẽ làm bệnh tình của cô ấy càng thêm nghiêm trọng.”  

             “Tôi có thể chữa khỏi cho cô ấy.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt tuyên bố.  

             “Cậu có thể chữa khỏi cho cô ấy? Cậu nói đùa đấy hả, chuyên gia ở nước Mỹ như tôi còn không thể giải quyết, một cảnh ngục nhỏ bé như cậu mà mạnh miệng thật đấy!” Jackson chế nhạo.  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói “Chuyện đơn giản, một giờ là xong.”  

             Jackson sửng sốt, sau đó cười to nói “Ha ha, lúc này tôi có thể khẳng định cậu chính là kẻ lừa đảo! Một giờ là xong? Cậu đang đùa cái gì vậy, nếu cậu có thể làm được thì các chuyên gia tâm lý học trên toàn thế giới còn mặt mũi nào mà hành nghề?”  

             Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý, nhưng Hoàng Văn Lãng lại cảm thấy bản thân vừa rồi mồm nhanh hơn não, đặt cược quá lớn.  

             “Được thôi, nếu cậu có thể chữa khỏi cho cô ấy trong vòng một giờ thì tôi sẽ ngay lập tức cho cậu năm trăm vạn đôla mỹ!” Jackson lạnh lùng nói.  

Advertisement
';
Advertisement