Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì lập tức nổi trận lôi đình, cái tên họ Mã này đúng là nóng lòng muốn tìm chết mà!

Tề Đẳng Nhàn vốn tưởng rằng cục trưởng Mã ngăn hắn chuẩn bị nhập khẩu thuốc thì cũng thôi đi, không ngờ rằng, lại còn dám đến ngăn cản công ty vận chuyển hàng.  

 

Xem ra, hôm đó ở khách sạn Thiên Địa, cục trưởng Mã còn cảm thấy bản thân thiệt lớn, nóng lòng muốn tìm lại sĩ diện.  

 

Sau khi tức giận, Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh lại, hơn nữa biểu hiện không hề hoảng loạn chút nào, thản nhiên nói: "Phối hợp cùng bọn họ kiểm tra, bọn họ muốn kiểm tra cái gì, các người cho họ kiểm tra cái đấy".  

 

Giám đốc Bộ giao thông vận tải nở nụ cười khổ sở, nói: "Tề tổng, cứ nói như vậy, thì số dược phẩm hôm nay sẽ không được chuyển đi, và không đúng thời hạn đâu đấy".  

 

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Nếu như dược phẩm hôm nay không thể đưa tới đúng thời hạn, tôi sẽ không trách tội mọi người, để bọn họ kiểm tra là được rồi".  

 

Sau khi ngắt cuộc gọi, trên mặt Tề Đẳng Nhàn xuất hiện một nụ cười đặc trưng của  một gã đàn ông nham hiểm  

 

Dương Quan Quan ở một bên nhìn thấy có chút rùng mình, không rét mà run.  

 

"Anh cười cái gì? Bị kẻ khác gây rắc rối mà lại vui như vậy ?". Dương Quan Quan chê bai nói.  

 

"Hơ hơ, chính ông ta muốn tìm cái chết, tại sao tôi không vui cho được?". Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp.  

 

Dương Quan Quan bỗng sửng sốt, thấp giọng hỏi: " Hôm nay ai là người đưa thuốc đấy ?".  

 

Tề Đẳng Nhàn trả lời: "Ngoại trừ vài người  

 

của cục Vệ Sinh ra, thì có các chi nhánh   

 

lớn của chiến khu Chu Tước".  

 

Dương Quan Quan ngẩn người ra tại chỗ, sau đó lẩm bẩm nói: "Vậy ông ta thật sự muốn tìm cái chết à ?".  

 

Thậm chí Tề Đẳng Nhàn còn lười chẳng muốn về công ty ngay, sau khi bảo Hoàng Sung mau chóng trở về đi làm, liền để Dương Quan Quan cùng mình đi dạo phố, mua hai bộ quần áo.  

 

Mặc dù Dương Quan Quan không thích ăn diện giống như Lý Vân Uyển, nhưng gu thẩm mỹ của cô cũng rất tốt, đưa Tề Đẳng Nhàn đến cửa hàng bán đồ hiệu như Boss, Armani, Versace, để hắn chọn vài bộ.  

 

"Thật sự không về công ty xem thử à ?" Dương Quan Quan hỏi.  

 

"Về làm gì, tôi không lộ diện, ông ta sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu tôi mà lộ diện, nói không chừng ông ta sẽ thu đội lại ngay lập tức cũng nên". Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nhạt.  

 

Rõ ràng chính Cục trưởng Mã là người chạy đến tìm sĩ diện, nếu như hắn mà tới công ty, cục trưởng Mã làm hắn mất mặt, vậy cũng đủ hài lòng rồi.  

 

Hắn vẫn luôn không muốn lộ diện, để người trong công ty vội vàng lo lắng đến mức nhảy lên nhảy xuống, vậy cục trưởng Mã sẽ càng đắc ý, càng gây rắc rối nhiều hơn.  

 

Tề Đẳng Nhàn quyết tâm không bỏ qua cho lão Lục, nếu như không cho tên họ Mã kia một bài học, thì sao ông ta có thể dễ dàng bỏ qua được?  

 

"Ngoài lão Lục ra, chẳng có ai sẽ đợi anh đâu". Dương Quan Quan thâm thầm chê bai.  

 

Tại sao gã đàn ông nham hiểm lại được gọi là lão Lục ?  

Lão Lục ở trong búp bê hồ lô có tàng hình được không ?  

 

Bởi vì có thể tàng hình, vì vậy nên mới độc ác nham hiểm.  

 

Thế là, cô ấy cũng chỉ có thể rảnh rỗi đi cùng Tề Đẳng Nhàn dạo quanh trung tâm thương mại, đến trưa, cô ấy còn tìm thấy một quán buffet hải sản cao cấp và được ăn một bữa ngon.  

 

Với sức ăn hiện tại của Dương Quan Quan, mặc dù không thể lấy lại tiền vốn hai trăm tệ , nhưng vậy cũng xem như không quá lỗ  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement