Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: “Vậy ông muốn sắp xếp như thế nào?”  

 

Lâm Tuyết Tùng nói: “Không bằng để đệ tử của từng người tới quyết đấu đi, Tề đà chủ cảm thấy như nào? Cứ như vậy hai người chúng ta vừa không mất thể diện, hai bên cũng sẽ không bị thương tổn hoà khí!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi nao nao, hai mắt hơi nhướng lên.  

 

Hắn còn chưa kịp nói câu nào thì cái cô mãng phu Dương Quan Quan này đã đứng ra nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi!”  

 

Cái này khiến cho Tề Đẳng Nhàn hoảng sợ, Dương Quan Quan mới chỉ học võ mấy tháng với hắn mà thôi, đối phó với người bình thường thì dư dả nhưng nếu phân cao thấp với cao thủ chân chính thì vẫn là quá sức.  

 

Chỉ là hắn nghĩ nghĩ lại, thôi thì cứ chơi đi vậy.  

 

Lâm Tuyết Tùng nói: “Thiên Dương, con lên đi.”  

 

“Ông nội!” Từ trong đám người bước ra một người thanh niên trẻ tuổi vẫn luôn không nói lời nào, anh ta là cháu nội của Lâm Tuyết Tùng, tên là Lâm Thiên Dương.  

 

Tề Đẳng Nhàn gọi Dương Quan Quan lại gần, dặn dò cô ta: “Người Lâm gia am hiểu công phu Hình Long Trảo, Hình Long luyện thần, chú ý tới khí thế nên đấu pháp nhất định sẽ rất hung dữ.”  

 

“Cô theo tôi học võ lâu như vậy, tôi mới chỉ dạy cô hình ý cũng là một đòn đánh cường ngạnh, nếu như lấy cứng chọi cứng mà nói thì chỉ sợ sẽ không bằng Lâm Thiên Dương đã luyện lâu năm.”  

 

“Tôi truyền cho cô “Chiến thuật thực chiến” cũng không phải để lấy yếu thắng mạnh, mà chủ yếu là để cho cô mang về suy ngẫm nó cho thật kỹ.”  

 

Dương Quan Quan cực kỳ nghiêm túc gật đầu, trong mắt bộc phát ra ý chí chiến đấu kinh người!  

 

Nếu học võ mà không cần thực chiến thì có gì đáng để học sao?  

 

Trước kia cô ta có bao nhiêu nhút nhát tự ti thì hiện tại lại có bấy nhiêu tự tin hào phóng, cô chỉ nghĩ muốn dùng nắm đấm của mình tự mình mở ra được một con đường sống, tiếp tục dũng cảm mà bước, hoàn toàn tạm biệt chính mình vô tri vô lực của ngày trước.  

 

“Tề tổng, cái này…. Cậu để cho một cô gái đứng ra quyết đấu có chút không ổn cho lắm thì phải?” Mã Hồng Tuấn không nhịn được tâm hoảng ý loạn nói.  

 

“Nếu ông không đồng ý thì tôi đây cũng mặc kệ vậy.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

Mã Hồng Tuấn không còn gì để nói, trong lòng lại âm thầm căng thẳng lên, một cô gái nhỏ nhắn như vậy sao có thể đánh bại được Lâm Thiên Dương cao lớn thô kệch kia đây?  

 

Da kiều thịt nộn chỉ sợ bị Lâm Thiên Dương dùng tay đánh một cái là có thể khiến xương cốt bị bẻ gãy!  

 

Lâm Thiên Dương thấy là một cô gái đi ra thì cũng thêm vài phần khinh miệt nói: “Ánh mắt của Tề đà chủ thiển cận thật đấy, vậy mà dám thu một cô gái làm đồ đệ, đợi một chốc nữa tôi cũng sẽ không vì vậy mà hạ thủ đâu!”  

 

Dương Quan Quan trấn định tự nhiên bước tới, tâm thái của cô sau khi trải qua rất nhiều trận đòn đập của cảnh ngục ở nhà tù U Đô đã sớm cứng rắn như sắt thép.  

 

Lâm Thiên Dương này so sánh với những đại lão đó thì khí chất một chút cũng không doạ người, thậm chí còn khiến cô ta cảm thấy ôn nhu giống như mèo nhỏ vậy.  

“Tôi cũng chỉ mới luyện quyền được mấy tháng mà thôi, một lát nữa mà anh thua ở trong tay tôi thì mới gọi là mất mặt.” Dương Quan Quan nhàn nhạt nói: “Tốt nhất là anh nên thu hồi sự khinh miệt của mình lại rồi đánh với tôi một trận thật tốt.”  

 

 

Mã Hồng Tuấn vừa nghe thấy Dương Quan Quan bảo mới luyện quyền được mấy tháng thì trong thâm tâm đã nguội lạnh hơn phân nửa.  

 

 

Nhưng ông ta lại không biết, Dương Quan Quan chính là một kỳ tài luyện võ mà đến Tề Đẳng Nhàn cũng không nhịn được phải khen ngợi, thậm chí hắn còn chưa từng gặp qua người nào có được thiên phú xuất sắc hơn Dương Quan Quan cả.  

 

 

Loại đồ vật như thiên phú này là sinh ra đã có sẵn, là thứ mà nỗ lực sau đó có nhiều hay ít cũng không thể nào bù đắp được.  

 

 

Đương nhiên là Dương Quan Quan cũng rất cố gắng, chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ luyện, thậm chí một số lúc đang đi làm cũng sẽ bỏ ghế ra không ngồi mà đứng tấn cả một ngày.  

 

 

Lý Hà Đồ đạm mạc nói: “Một khi đã như vậy thì chúng ta hãy bắt đầu trận chiến định chức đà chủ chi nhánh Long Môn ở Đông Hải thôi!”  

 

 

Trong lòng ông ta cũng rất bực Tề Đẳng Nhàn, vậy mà dám đồng ý với yêu cầu như vậy của Lâm Tuyết Tùng, nếu như Dương Quan Quan mà thua thì chức vị đà chủ kia sẽ về tay của Hứa Thiếu Cường mất!  

Advertisement
';
Advertisement