Tề Đẳng Nhàn cười cười bước tới, nói với cô ta: “Cô không giữ chữ tín gì hết, không mặc giống như những gì mà cô đã đồng ý với tôi.”
Trần Ngư liền thản nhiên đáp lại: “Nếu tôi mặc như vậy thì hôm nay làm gì còn ai làm người mẫu quảng cáo ô tô được nữa?”
Cuộc đối thoại của hai người khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều lấy làm kinh hãi, cả đám trợn mắt há mồm.
Trần Quang Diệu ngẩn người ra ngay tại chỗ, một lúc sau anh ta mới ấp úng lên tiếng: “Tiểu thư ơi, cái người quát tháo rồi ra tay đánh đập người khác vừa nãy chính là cậu ta đấy…”
“Shut, up.” Trần Ngư quay đầu lại, lạnh lùng phun ra hai chữ đơn giản.
Trần Quang Diệu run lên, lập tức ngậm miệng lại thật chặt, không dám nhiều lời dù chỉ là một chữ.
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn nghĩ những gì Trần Ngư vừa mới nói là rất có đạo lý, bây giờ cô ta chỉ mới mặc một chiếc quần tây đơn giản phối cùng với áo sơ mi trắng thôi mà những người mẫu có mặt tại nơi này đã không thể sánh bằng rồi, nếu cô ta mà mặc tất da chân màu đen nữa thì liệu những người phụ nữ kia có còn đường sống hay không?
“Tôi có hơi giận đấy nhé!” Tề Đẳng Nhàn quay sang nói với Trần Ngư.
“???” Trần Ngư nhìn hắn bằng vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
“Tôi cho cô mượn chiếc xe Aston Martin đó để cô tự tiện đưa cho thằng chim bé này lấy xe tôi ra làm màu khoe mẽ trước mặt tôi à?!” Tề Đẳng Nhàn vứt chiếc chìa khóa trong tay xuống đất rồi sẵng giọng nói.
Nghe những lời này của hắn, Trần Ngư không nhịn được mà sầm mặt xuống rồi đáp: “Chỉ tại anh ta cứ nhõng nhẽo đòi hỏi nên tôi mới cho anh ta mượn chìa khóa xe một chút, hơn nữa anh ta cũng đã đồng ý với tôi là tuyệt đối không được phép tùy tiện lái ra ngoài…”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Quả thật là anh ta không lái ra ngoài, nhưng anh ta khoe khoang khoác lác với tôi. Thậm chí anh ta còn dám gọi tôi là thằng nghèo kiết xác!”
Trần Ngư hỏi lại: “Nghèo kiết xác à? Người có thể bỏ ra năm mươi tỷ đô la Mỹ để đầu tư cho tập đoàn Hướng thị tiến hành cuộc chiến thương nghiệp vừa qua mà cũng bị miệt thị là tên nghèo kiết xác sao? Thế giới quan của tôi thực sự đã được đổi mới rồi đấy!”
Tất cả mọi người cùng ồ lên, sau đó châu đầu ghé tai lại xôn xao bàn tán.
“Cậu ta… cậu ta nhất định là Tề tổng của thành phố Trung Hải rồi, chính là cái tên giàu nứt đố đổ vách đã bỏ ra năm mươi tỷ đô la Mỹ để đầu tư cho tập đoàn Hướng thị, thậm chí còn trợ giúp tập đoàn Hướng thị đánh bại thế lực đến từ đế đô đấy!”
“Trời đất ơi, đúng là có mắt như mù! Không ngờ chúng ta lại có thể nghe theo những lời bậy bạ của cái thằng chim bé này rồi gọi Tề tổng là tên nghèo kiết xác!”
“Tôi không còn mặt mũi nào mà đối diện với cậu ta nữa rồi, ai kiếm cho tôi một cái lỗ để chui vào đi… Nếu cậu ta là tên nghèo kiết xác thì tất cả chúng ta là cái gì mới được cơ chứ?”
Sau cuộc đối thoại vừa rồi, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng xấu hổ và không có mặt mũi nào để nhìn vào mắt Tề Đẳng Nhàn nữa.
Có điều cũng may là Tề Đẳng Nhàn không nhớ rõ những người ban nãy đã lên tiếng hùa theo Han Mun Ho để nói hắn là tên nghèo kiết xác.
“Thì ra cái thằng chim bé này đã lấy xe Tề tổng ra để khoe khoang làm màu mà lại còn muốn tán tỉnh người phụ nữ của Tề tổng sao? Thực sự là không biết xấu hổ mà!”
“Con mẹ nó, mức độ mặt dày không biết xấu hổ của thằng chim bé này quả thực đã thay đổi cả nhận thức của tôi rồi, sao mà buồn nôn vậy không biết nữa!”
“Mau mau cút về đất nước Triều Tiên của bọn mày đi, bọn mày còn có mặt mũi mà đến nước Hoa chúng tao làm màu khoe mẽ cơ à?”
Tất cả mọi người bên trong đám đông lại chĩa mũi dùi về phía Han Mun Ho mà tức giận mắng chửi, làm cho người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ đứng bên cạnh Han Mun Ho sợ tới mức không dám lên tiếng nói thêm một câu nào nữa, cả người cô ta run bần bật.
Han Mun Ho thì lại ưỡn ngực rồi nói: “Trần tiểu thư, bây giờ không phải là lúc để cô nói về vấn đề này, mà quan trọng hơn là tôi đã bị một người ngoài hành hung tại triển lãm xe ô tô do các cô tổ chức!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!