Văn Tư Thuận lúc trước tuy rằng có xung đột với Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa còn bị hắn đánh ra thương tích nặng như vậy, nhưng hiện tại người ta dù sao cũng giúp nhà mình giải quyết vấn đề cấp bách, không nên tính toán chi li như thế, nếu không cũng quá tiểu nhân rồi.  

 

 

Tần Đường Ngọc thấp giọng nói: "Nên thoát thân rồi chứ?”  

 

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: "Giải quyết phiền toái mà, vậy thì phải giải quyết cho sạch sẽ nha! Chẳng lẽ cô muốn chờ vị dì ba này mang theo súng ngắn súng dài đến nhà sư phụ của cô gây chuyện à?”  

 

Tần Đường Ngọc vừa quay đầu, quả nhiên liền nhìn thấy Triệu Mạn Nhi mang vẻ mặt oán độc và cười lạnh, nhất thời rùng mình một cái.  

 

"Tiền, tôi đã đưa cho cậu rồi, súng cũng đã ném đi, cậu có thể buông tôi ra chưa?" Triệu Mạn Nhi lạnh lùng hỏi.  

 

Tề Đẳng Nhàn tiện tay đẩy bà ta lên sofa rồi ngồi xuống, sau đó khom lưng nhặt khẩu súng lục của mình lên, cười nói: "Nếu bà sớm làm như vậy, không phải là dễ dàng rồi sao? Phải làm phức tạp như làm gì?”  

 

Triệu Mạn Nhi sờ sờ khóe miệng mình, cảm thấy mặt còn có chút đau, cười lạnh nói: "Số tiền này dễ lấy, nhưng chỉ sợ các người cũng mất mạng!”  

 

“Tam phu nhân, Khang thiếu đã đến rồi!”  

 

Lúc này, có một thủ hạ đẩy cửa bước vào báo cáo tình huống.  

 

Triệu Mạn Nhi lập tức nói: "Mời Khang thiếu vào đây!”  

 

Tần Đường Ngọc cho Tề Đẳng Nhàn một ánh mắt, ý là thừa dịp hiện tại nhanh chóng chạy trốn.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Không vội, lát nữa Khang thiếu gia này đến thì nói tiếp, nói không chừng là người quen của tôi đây thì sao? "  

 

“Người quen? Cậu giết chết chó của hắn, hôm nay cậu không bị băm nát cho chó trong trường đấu chó của chúng tôi ăn, tôi sẽ không phải họ Triệu!” Triệu Mạn Nhi nhe răng cười nói.  

 

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy thanh âm của Khang thiếu đã truyền đến.  

 

“Ai cmn dám dùng súng giết chó của tao, lập tức bước ra đây cho tao, lão tử nhất định phải băm nát hắn!

 

Khang thiếu rõ ràng là một người ngông cuồng, người còn chưa tới, tiếng đã lớn đến mức ai cũng có thể nghe được.  

 

Lúc Tần Đường Ngọc quay đầu nhìn qua, hô hấp cũng không khỏi dừng lại, vậy mà lại là người của Khang gia ở đế đô? Lần này gặp phiền toái lớn rồi...  

 

Cô có nằm mơ cũng không ngờ tới, Triệu Mạn Nhi vậy mà có thể có quan hệ với Khang gia ở đế đô!  

 

“Chó của tao!” Khang thiếu vừa vào đã nhìn thấy con Bun Anh nằm trên mặt đất, tức giận đến hai mắt đều đỏ bừng.  

 

Nếu nó chết trên trường đấu chó, vậy hắn tự nhiên sẽ không đau lòng, chỉ có thể nói lên rằng con này không có tiềm chất làm Cẩu Vương, nhưng mà, bị người khác dùng súng bắn chết, vậy thì không thể tha thứ!  

 

"Triệu Mạn Nhi, bà chăm sóc nó như thế nào thế? Vậy mà để cho nó bị người ta dùng súng bắn chết, bà làm ăn kiểu gì thế?” Khang thiếu phẫn nộ không thôi, quát lớn với Triệu Mạn Nhi.  

 

Triệu Mạn Nhi vẻ mặt vô tội, giang tay, nói: "Khang thiếu, tôi không có cách nào cả, có người dùng súng bắn chết nó, tôi còn có thể làm như thế nào đây?”  

 

Khang thiếu sửng sốt, nói: "Ai, ai mà điên như vậy, lại dám nổ súng giết chó của tao! Ông đây nhất định phải giết cả nhà hắn, báo thù cho chó của tao.”  

 

Theo như hắn thấy, người ngoài cho dù có nhiều mạng hơn nữa, cũng không bằng con Bun Anh mà mình mua từ nước ngoài.  

 

“Khang thiếu, là Triệu Mạn Nhi thả chó cắn người, chúng ta mới bị ép phải phản kháng!” Tần Đường Ngọc sắc mặt trầm xuống, giải thích, cô tuyệt đối không muốn đắc tội với thế lực lớn đến từ đế đô.  

 

Khang thiếu vừa nghe, cười lạnh ra tiếng, nói: "Chó của tao muốn cắn mày, đó là phúc phận của mày, cắn chết mày, là chuyện rất bình thường! Nhưng mày phản kháng, đừng nói là đánh chết nó, cho dù chỉ là làm tổn thương nó, thì đó cũng là lỗi của mày.”  

 

Tần Đường Ngọc không nghĩ tới Khang thiếu lại bá đạo như vậy, không nói lý một chút nào, không khỏi nói: "Khang thiếu, làm người cũng phải nói lý chứ?”  

 

Khang thiếu lạnh lùng nói: "Lý lẽ, tao là lý lẽ! Giết chó của tao, thì lấy mạng của nhà mày đến mà bồi thường.”  

 

Trên mặt Triệu Mạn Nhi cũng không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, Tề Đẳng Nhàn và Tần Đường Ngọc đến trường đấu chó của bà ta gây chuyện, còn giết chó của người ta, lúc này, không chết cũng phải bị lột một da!  

Kế tiếp, hoàn toàn không cần bà ta ra tay.  

 

 

"Này!"  

 

 

Tề Đẳng Nhàn đi tới, đưa tay vỗ vỗ bả vai Khang thiếu.  

 

 

Khang thiếu hung tợn quay đầu lại, muốn nổi giận, nhưng trong nháy mắt đã ngây ngẩn cả người.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement