Nói xong những lời này, hắn bước lên một bước về phía trước.  

 

Đột nhiên Đường Văn Trác cảm nhận được một cảm giác áp lực đến kinh người, anh ta vô thức giật mình rồi lùi về phía sau vài bước.  

 

“Thứ vô dụng!”  

 

Đường Văn Trác còn chưa kịp đứng vững thì một giọng nói rất lạnh lùng đã truyền tới từ ngoài cửa, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi dẫn theo một đám người bước vào bên trong.  

  Advertisement

“Đại sư huynh?” Vừa mới trông thấy người đàn ông này, sắc mặt của Văn Tư Thuận đã chuyển thành màu trắng bệch, anh ta vô thức gọi thân phận của đối phương ra thành tiếng.  

 

Người này đúng thực là đại đệ tử của phái Nham Toái Lưu tân sinh cải cách, Thượng Tuyền Tinh Vũ!  

 

Vừa mới nhìn thấy Thượng Tuyền Tinh Vũ, Đường Văn Trác đã sợ hãi đến mức run rẩy cả người, anh ta nói: “Thượng Tuyền tiên sinh, không phải do tôi không làm được việc đâu, chỉ là do có chút chuyện ngoài ý muốn vừa mới xảy ra, cậu hãy cho tôi thêm một chút thời gian nữa đi, nhất định tôi sẽ làm được mà…”  

  Advertisement

Thượng Tuyền Tinh Vũ chỉ lắc đầu rồi nói: “Tôi đã cho ông cơ hội mà ông cũng đâu có tận dụng được cơ hội ấy, cuối cùng chính bản thân tôi vẫn phải tự nhúng tay vào.”  

 

Văn phu nhân thấy kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện cuối cùng cũng hiện thân, sắc mặt bà hơi hơi biến đổi, thế nhưng bà vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, quả thực có khí chất của một bậc nữ trung hào kiệt.  

 

Tề Đẳng Nhàn không thể không thầm cảm thán trong lòng, mẹ của hắn năm xưa cũng là như vậy, cho dù có đối mặt với ngàn vạn nỗi áp lực ập đến từ bốn phía thì bà vẫn có thể đứng trong tư thế sống lưng thẳng tắp, cho dù có đối mặt với tình huống người thân ly tán xa cách lẫn nhau thì bà vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh và ôn hòa, nhất quyết không thỏa hiệp với bọn họ.  

 

“Sư đệ à, chúng ta là đồng môn với nhau, là người cùng chung một nhà, tại sao các cậu lại phải mang theo địch ý lớn như vậy với chúng tôi?” Thượng Tuyền Tinh Vũ quay đầu nhìn về phía Văn Tư Thuận, mở miệng nói.  

 

“Đại sư huynh…” Môi của Văn Tư Thuận run run, chính anh ta cũng không biết nên trả lời câu nói ấy như thế nào.  

 

Văn phu nhân thì chỉ bình tĩnh nói: “Các cậu tới Ma Đô này làm khách thì dĩ nhiên là ta rất hoan nghênh chào đón, nhưng nếu các cậu muốn nhúng tay vào chuyện nội bộ của phân đà Long Môn chi nhánh Ma Đô, vậy thì thật xin lỗi, không thể được đâu.”  

 

Tề Đẳng Nhàn trầm ngâm như có điều suy nghĩ, cái môn phái Nham Toái Lưu này, hơn phân nửa là bọn họ có liên quan đến nhà họ Triệu ở một phương diện nào đó.  

 

Hơn nữa chính Lý Hà Đồ cũng nói ông ta gần như không thể nào khống chế nổi Long Môn của bây giờ nữa, bên trong nội bộ Long Môn có quá nhiều cơ sở ngầm do người ta sắp xếp trà trộn vào, nếu như không phải đã ra nông nỗi như vậy thì Tề Đẳng Nhàn cũng sẽ không nhận lời ông ta để rồi đảm nhiệm cái chức đà chủ của phân đà Long Môn ở Ma Đô!  

 

Thượng Tuyền Tinh Vũ chỉ mỉm cười rồi nói: “Phu nhân à, chúng tôi còn chưa nói rõ mục đích của chúng tôi khi tìm đến nơi này mà tự bà đã suy bụng ta ra bụng người, tưởng là chúng tôi muốn làm chuyện gì không tốt. Hay là chúng ta cứ gạt bỏ hết thành kiến rồi ngồi lại nói chuyện đàng hoàng với nhau đi vậy?”  

 

Văn phu nhân cũng cố chấp lắc đầu rồi đáp lại: “Thượng Tuyền tiên sinh, hết sức xin lỗi cậu, đây là điểm mấu chốt của bản thân tôi, tôi tuyệt đối sẽ không thay đổi ý định chỉ vì hai ba câu nói đơn giản! Chỉ cần tôi còn ở đây một ngày, vậy thì nhà họ Văn tuyệt đối sẽ không hợp tác với bất cứ thế lực bên ngoài nào khác.”  

 

Mặc dù Văn phu nhân chỉ là một người đàn bà nhưng bà cũng hiểu rất rõ một sự thật rằng có vô số người thèm muốn tài sản mà Văn Dũng Phu để lại sau khi ông ta chết đi.  

 

Nếu như một người có thể nhận được sự ủng hộ của Văn phu nhân thì người đó cũng có đủ lý do và sức mạnh để nhúng tay vào chuyện nội bộ của phân đà Long Môn ở chi nhánh Ma Đô!  

 

Cũng vì thế nên dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì Văn phu nhân cũng tuyệt đối sẽ không gật đầu chấp thuận những chuyện như vậy.  

 

Đương nhiên Văn phu nhân hiểu rõ đạo lý “không phải người tộc ta thì chắc chắn sẽ có mưu đồ khác”, những lời này ít nhiều gì cũng có chút hẹp hòi, nhưng bà thân là phận đàn bà con gái thì có hẹp hòi một chút cũng không sao, tóm lại là cẩn tắc vô áy náy, tránh cho hậu họa sau này thì hơn.  

 

Văn phu nhân không muốn sau khi bản thân bà chết đi thì vẫn còn vô số người tìm đến để đâm sau lưng bà và nhà họ Văn, khiến cho những người khác mỗi khi nhắc đến tên bọn họ là lại phải phun nước miếng rồi mắng bọn họ là loại người phản quốc.  

 

Thượng Tuyền Tinh Vũ không nhịn được mà sầm mặt xuống, anh ta nói: “Tôi rất kính phục cốt khí của phu nhân! Thế nhưng phu nhân à, nếu bà cứ khăng khăng cố chấp như vậy thì đến cuối cùng bà cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.”  

 

“Chỉ có người Nhật Bản chúng tôi mới có thể chữa khỏi được căn bệnh của bà!”  

“Chỉ cần bà đổi ý thì nhất định tôi sẽ sai người tới khám bệnh cho bà ngay lập tức, đảm bảo bà sẽ được chữa đến khi khỏi hẳn!”  

 

 

Văn phu nhân chỉ lắc đầu chứ không đáp lời anh ta, thái độ vô cùng kiên định.  

 

 

Thượng Tuyền Tinh Vũ bèn quay sang nói với Văn Tư Thuận: “Sư đệ à, hẳn là cậu cũng không nguyện ý nhìn mẹ của cậu cứ như vậy mà qua đời đâu phải không? Cậu là đứa con trai duy nhất của bà ấy, trong trăm cái thiện thì chữ hiếu đứng ở vị trí đầu tiên, lẽ ra cậu nên đứng ra nói một hai câu để thay đổi suy nghĩ cố chấp của bà ấy mới phải.”  

 

 

Sắc mặt của Văn Tư Thuận chuyển sang màu tái nhợt, từ ngày xưa con người ta đã không thể hoàn thành trọn vẹn cả đạo trung lẫn đạo hiếu, đương nhiên anh ta không muốn mẹ của mình bị giày vò đến chết bởi căn bệnh quái ác kia.  

 

 

Thế nhưng anh ta cũng không muốn chống lại ý muốn của mẹ mình.  

 

 

Văn phu nhân tức giận nói: “Văn Tư Thuận, nếu con dám đồng ý với đề nghị của cậu ta thì mẹ sẽ lăn ra chết trước mặt con ngay lập tức, không cần đợi bất kỳ ai đến chữa bệnh cho mẹ nữa đâu, con có tin không hả?”  

 

 

Thượng Tuyền Tinh Vũ lạnh lùng nói: “Quả thực phu nhân là một con người mạnh mẽ và rất có cốt khí, tôi cũng chỉ mong rằng phu nhân có thể chống đỡ được bệnh tật giày vò! Một khi đã mắc phải căn bệnh này, thời gian càng trôi qua lâu thì người mắc bệnh lại càng đau đớn khổ sở, có cảm giác như cả trăm con giòi con bọ đang gặm nhấm trong xương tủy của bà, cơn đau đớn đó không thể chịu được đâu. Đến cuối cùng, thông thường người mắc bệnh sẽ không chết vì bệnh mà sẽ tự giết chết chính mình để kết thúc cảm giác đau đớn!”   

Advertisement
';
Advertisement