“A!!!”
Trong miệng Trịnh Quang Minh phát ra tiếng hét như lợn rống, ngón tay vừa mới được uốn về lại một lần nữa bị bẻ gãy, có thể nghĩ tới có bao nhiêu thống khổ.
Tề Đẳng Nhàn buông lỏng ngón tay của anh ta ra, khẽ cười nói: “Con người của tôi ấy mà, cực kỳ chán ghét loại người trước mặt một kiểu sau lưng một dạng.”
Một đám nhân viên bộ phận phụ trách hạng mục đứng xem trực tiếp ngây người.
Mặc dù Hướng Đông Tinh ở ngay phòng bệnh cách vách thăm Thương Quân nhưng Tề Đẳng Nhàn dường như không hề để bụng chuyện đó, trực tiếp ở chỗ này bẻ gãy ngón tay của Trịnh Quang Minh một lần nữa!
“Khốn kiếp, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày, nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!”
“Chờ Hướng tổng xử lý mày xong, tao lại báo cảnh sát tới bắt mày, nhất định phải khiến mày mọt gông ở trong ngục giam mười mấy năm….”
“Hơn nữa nhất định phải là ở trong cái ngục giam mày làm cảnh ngục kia, các phạm nhân trong đó nhất định rất vui lòng tra tấn mày giúp tao! Đến lúc đó tao sẽ miễn phí tới đưa cho mày hẳn hai rương xà phòng!”
Trịnh Quang Minh đau tới mức trực tiếp lăn từ trên giường xuống dưới đất, cả người đều run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gần như sắp ngất tới nơi.
Tề Đẳng Nhàn nhấc Trịnh Quang Minh từ dưới mặt đất dậy, cầm một ngón tay khác của anh ta, mỉm cười nói: “Anh nhìn anh xem, nếu thành thành thật thật ký xong hợp đồng từ sớm thì không phải cả nhà đều vui sao? Sao cứ phải đùa giỡn dao kéo với tôi làm gì, vừa lãng phí sức lực của tôi, cũng khiến anh tự chịu tra tấn không phải sao?”
“Mày mày mày….Mày dám! Mày dám bẻ gãy thêm một ngón tay của tao thì sẽ không phải ngồi tù đơn giản như vậy đâu!” Trịnh Quang Minh hoảng sợ gào lên.
“Dừng tay, mau chóng thả trưởng phòng Trịnh ra, nếu không nhất định sẽ khiến cậu đẹp mặt!” Có người lớn tiếng kêu.
Bọn họ đương nhiên không thể làm gì Tề Đẳng Nhàn cả, dù sao thì ngay cả cao thủ đệ nhất trong công ty là Thương Quân cũng bị Tề Đẳng Nhàn đánh tới mức chấn động não, sao bọn họ dám vì Trịnh Quang Minh mà đưa đầu mình ra được?
Trịnh Quang Minh vội vàng nói: “Mau, mau sang cách vách cấp tốc mời Hướng tổng lại đây! Tôi không tin tên hung đồ này dám ở trước mặt Hướng tổng bẻ gãy ngón tay của tôi!”
Có mấy nhân viên phục hồi tinh thần lại vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng bệnh tới cách vách mời Hướng Đông Tinh sang.
“Đồ tạp chủng, mày xong đời rồi, mày dám đánh tao, lại còn đuổi theo tới bệnh viện đánh tiếp! Mày cảm thấy Hướng tổng sẽ bỏ qua cho mày sao?!” Trịnh Quang Minh hung tợn nhìn Tề Đẳng Nhàn.
“Lát nữa Hướng tổng tới đây rồi, nhìn thấy mày tra tấn tao như vậy, tất nhiên sẽ hoàn lại cho mày gấp trăm lần.”
“Mày khiến trưởng phòng một bộ phận quan trọng như tao bị thương, còn đánh Thương Quân là công thần của tập đoàn Hướng thị, mày cảm thấy bản thân mình sẽ có quả ngon gì để ăn sao?”
Ngón tay của Tề Đẳng Nhàn quả nhiên nới lỏng ra, không nắm chặt như vừa rồi nữa.
Trịnh Quang Minh cười lạnh nói: “Ha? Sợ rồi? Sớm biết có ngày hôm nay thì hà tất gì lúc trước phải làm vậy!”
“Hiện tại mày quỳ xuống bẻ gãy từng ngón tay của mình cho tao, tao có thể suy xét nói giúp mày hai câu ở trước mặt Hướng tổng, ít nhất có thể khiến cô ta khoan dung với mày hơn chút, không đến mức để mày chết thảm như vậy!”
“Sao nào? Nghe không hiểu lời tao nói sao?”
Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ rồi nói: “Hóa ra là anh cảm thấy Hướng Đông Tinh nhất định sẽ xử lý tôi có phải không?”
Trịnh Quang Minh liên tục cười lạnh.
“Vậy được rồi, ngón tay này của anh tạm thời giữ lại trước, chờ Hướng Đông Tinh tới đây rồi tôi lại bẻ cho cô ta xem.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: “Đừng cho rằng là tôi đang hù dọa anh, tôi nói thật đấy!”
“Tên nhãi này quá cuồng vọng rồi, lại còn ở trước mặt Hướng tổng bẻ gãy ngón tay của trưởng phòng Trịnh? Đây là nhất định phải khiến Hướng tổng khó chịu sao?”
“Hắn cho rằng hắn là cái gì chứ, cảm thấy Hướng tổng sẽ về phe hắn sao? Theo tôi thấy, dựa vào tính tình của Hướng tổng, nhất định sẽ chỉnh chết hắn!”
“Món lòng này quá càn rỡ rồi, tất nhiên Hướng tổng sẽ lấy hắn làm gương để răn đe cảnh cáo.”
Tề Đẳng Nhàn lại khẽ mỉm cười, lúc này hắn đã rõ ràng Hướng Đông Tinh “dụng tâm hiểm ác” cỡ nào.
Khó trách trước tiên rào qua mình rồi lại chạy tới một tên ghê tởm như Trịnh Quang Minh này.
“Hoàng đế thời cổ muốn xử lý một số người hơn phân nửa cũng sẽ dùng biện pháp như này đi?” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn nghĩ, cảm thấy có chút khó chịu, dù sao cũng là bị lợi dụng, hơn nữa còn khiến Kiều Thu Mộng chịu ủy khuất.
Một tát Kiều lão gia tử đánh vào mặt Kiều Thu Mộng kia hắn cũng không có khả năng sẽ đánh trả lại, dù sao thì đó cũng là trưởng bối, hơn nữa tuổi tác cũng đã cao.
“Hướng tổng tới rồi!”
Không biết rằng ai kinh hô một tiếng, sau đó trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Tiếng giày cao gót gõ xuống mặt đất truyền đến tiếng vang thanh thúy, đập vào mắt trước tiên là đôi chân giẫm trên giày cao gót đầu nhọn cao bảy centimet, sau đó là tất chân màu đen bao vây đôi đùi ngọc thon dài.
Từ dưới nhìn lên chính là dáng người không có chỗ nào có thể bắt bẻ được, đương nhiên là trên mặt cũng thế.
Chẳng qua là khí chất của cô ta lãnh khốc quá mức khiến người nhìn thôi đã thấy sợ.
Loại khí chất lạnh băng này của cô ta cũng khiến đàn ông phải sợ hãi khi ở chung một phòng với cô ta có thể hay không sẽ bị loại băng này của cô ta dọa cho đột nhiên ngất xỉu hay không.
“Hướng tổng tới chủ trì công đạo cho tao rồi, mày con mẹ nó tiếp tục ngông đi tao xem! Không phải muốn bẻ gãy ngón tay của tao ở trước mặt Hướng tổng sao? Sao không nói tiếp đi, sao không ngông nữa đi?” Trịnh Quang Minh lớn tiếng kêu to, tựa như mang theo chút hứng thú diễn kịch.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn Hướng Đông Tinh, không tự chủ được so sánh dáng người của cô ta và Lý Vân Uyển tối hôm qua cũng không khác gì nhau lắm.
“Lão tử nói chuyện mày không nghe thấy sao? Giả vờ câm điếc hả?”
“Mày cho rằng chỉ cần giả câm giả điếc là có thể lừa gạt qua mắt được sao?”
“Mày bẻ gãy ngón tay của lão tử hai lần, mày cảm thấy chuyện này chỉ cần giả vờ câm điếc là có thể cho qua sao?”
“Mau quỳ xuống cho tao!”
Trịnh Quang Minh càng nói càng tức, trực tiếp giơ tay lên tát một cái xuống đầu Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn đầu cũng không ngoảnh bắt được tay phải của anh ta, ngón tay cái nhấn ở mu bàn tay của anh ta, bốn ngón tay khác nhẹ nhàng bắt được bàn tay, cũng không biết hắn dùng lực như nào mà nhìn cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ như lật bàn tay mà thôi.
“Răng rắc!”
Một tiếng giòn tan vang lên từ xương cốt của Trịnh Quang Minh so với tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất còn vang hơn, sau đó là tiếng Trịnh Quang Minh vô cùng thống khổ kêu lên.
Ngay cả Hướng Đông Tinh thấy một màn như vậy cũng hơi nhíu mày lại.
Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn không có tính cách lãnh khốc như cô ta nhưng thủ đoạn đối phó người thì lại cực kỳ tàn bạo.
“Họ Tề kia điên thật rồi, vậy mà dám đánh trưởng phòng Trịnh ngay trước mặt Hướng tổng!”
“:Vừa rồi mới chỉ là bẻ gãy ngón tay của trưởng phòng Trịnh, vậy mà giờ toàn bộ bàn tay đều bị bẻ gãy rồi….”
“Tôi cũng không có cách nào tưởng tượng ra cảnh hắn bị Hướng tổng trừng trị như nào nữa rồi!”
Mọi người thấy một màn này đều hãi hùng khiếp vía, một đám thở hổn hển ngay cả rắm cũng không dám thả.
Trịnh Quang Minh đau tới mức lăn lộn ở trên giường, thảm thiết kêu: “Hướng tổng….Đông Tinh, cô phải làm chủ cho tôi! Tập đoàn Hướng thị của chúng ta từ khi nào lại có một tên người ngoài kiêu ngạo như vậy?”
Hướng Đông Tinh thần sắc bình tĩnh đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Hả giận rồi?”
Nghe thấy câu nói đó mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Trịnh Quang Minh đang lăn lộn ở trên giường cũng trong lúc ngắn ngủi quên mất cả đau đớn.
“Không khác biệt lắm.” Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nhàn nhạt đáp lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!