Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 

 “Người này đã chết, rất nhiều người đã có thể thở phào nhẹ nhõm, không đơn giản chỉ có chúng ta.” Sắc mặt Ngọc Tiểu Long phức tạp nói.  

 

Thật ra cô ta càng muốn bắt sống Hồng Thiên Đô, như vậy có thể mang đến ích lợi lớn hơn nữa, nhưng mà, cô ta không có khả năng nói ra được với Tề Đẳng Nhàn, bảo hắn tận lực bắt sống.  

 

Bởi vì cô ta rất rõ ràng, chiến đấu với cao thủ như Hồng Thiên Đô, một lần do dự liền toi mạng, nếu nói vậy, tương đương với hại người.  

 

Đương nhiên, Hồng Thiên Đô cũng rất rõ ràng bất kể bản thân thắng hay thua đều khó có thể chạy thoát, cho nên, dứt khoát vừa vào trận liền bộc phát sức lực mạnh nhất cuộc đời, dáng vẻ liều mạng, không chết không ngừng.  

 

Tề Đẳng Nhàn xoa xoa cơ bắp đau nhức khắp cơ thể mình, nhặt quần áo lên mặc vào, thở dài, nói: “Ông ta một đời kiêu hùng, chết dưới nắm đấm của tôi cũng coi như là không uổng công sống một đời này! Với người luyện võ, không gì khó chịu hơn chết dưới súng đạn.”  

 

Ngọc Tiểu Long nói: “Tuy rằng Hồng Thiên Đô đã chết, nhưng tổ chức Huyêt Khô Lâu ông ta lập nên lại ở nước ngoài, hơn nữa, người này còn là đệ tử Hồng Bang.”  

 

“Ông ta phản quốc, Hồng Bang tất nhiên sẽ không dám trắng trợn táo bạo báo thù cho ông ta, nhưng kiểu gì cũng sẽ tìm một cái cớ làm khó anh.”  

 

“Anh phải cẩn thận có người trả thù, những người đó đều không phải loại tôm tép.”  

 

Tổ chức Huyết Khô Lâu rất mạnh, đó là diều không cần phải nói, rốt cuộc từ khi Hồng Thiên Đô một tay xây dựng đã chiêu mộ được không ít cao thủ.  

 

Hồng Bang sao, tổ chức lâu đời này rất có nội lực, tuy rằng mấy năm gần đây nhân tài tàn lụi khá nhiều, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, cũng không thể khinh thường.  

 

Hồng Thiên Đô cũng được xem như nhân vật tương đối có địa vị có thân phận trong Hồng Bang, sau khi ông ta phản quốc, tuy rằng Hồng Bang lập tức phân rõ ranh giới với ông ta, nhưng ông chết ở trong tay người khác, trong nội bộ Hồng Bang hơn phân nửa vẫn sẽ có khó chịu.  

 

“Tới thì cứ tới đi, tới liền giết.” Tề Đẳng Nhàn lười biếng nói, sau đó vươn tay về phía Ngọc Tiểu Long.  

 

“Làm gì?” Ngọc Tiểu Long nhíu mày nói.  

 

“Đỡ tôi đi chứ! EQ của cô thấp như vậy sao, cái này cũng nhìn không ra?” Tề Đẳng Nhàn phun tào nói.  

 

Ngọc Tiểu Long đen mặt duỗi tay kéo hắn đứng lên khỏi mặt đất, thằng nhãi này có tư cách nói người khác EQ thấp?  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc cơ thể hai lần, âm thầm nhếch miệng, nói: “Thật sự là không chịu đựng nổi, Hồng Thiên Đô vừa bắt đầu đánh đã liều mạng, hiện tại cơ bắp cả người tôi đau nhức, quả thực muốn chết.”  

 

Hắn cảm giác các sợi cơ bắp của mình gần như toàn bộ đều bị xé rách, vừa cử động nhẹ một cái liền đau đến thái quá.  

 

“Cao thủ như ông ta, lại dùng cách đánh như vậy, đúng là không mấy người có thể chống đỡ được, anh có thể đánh chết ông ta, thật sự ra ngoài dự kiến của tôi!” Ngọc Tiểu Long nói.  

 

“Lời nói này cứ như là ngóng trông tôi đi tìm chết!” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được phun tào nói.  

 

Ngọc Tiểu Long cảm thấy thằng nhãi Tề Đẳng Nhàn này chỉ thích hợp làm một tay đấm trầm mặc ít lời, ông trời thật không nên cho hắn một cái miệng, hoặc là, đổi miệng của hắn với Tề Bất Ngữ cũng khá tốt.  

 

Đứng ở tại chỗ vận khí phun tức, ước chừng hơn mười phút sau, Tề Đẳng Nhàn mới có tinh thần, chậm rãi hoạt động tứ chi, nói: “Được rồi, bảo người của cô rút hết đi!”  

 

“Bên chỗ Hà phu nhân, cũng cho người đến đó hỏi một chút, xem Hồng Thiên Đô có tiết lộ ra cái gì cho bà ta hay không.”  

 

“Dù sao thì Hồng Thiên Đô sớm chiều ở chung cùng bà ta nhiều ngày như vậy, khó tránh khỏi có lúc lỡ mồm lỡ miệng.”  

 

Ngọc Tiểu Long gật gật đầu, nói: “Cái này không cần anh dạy tôi, tôi làm việc nhiều năm như vậy, kinh nghiệm phong phú.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng cười, nói: “Hồng Thiên Đô vừa chết, mọi người đều có thể an tâm đi ngủ! Cô rảnh rỗi, tốt nhất nên mời tôi ăn một bữa cơm, tôi đã giúp cô giải quyết một cái phiền toái lớn như vậy.”  

 

Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn gọi nhóm lão đồ tể cùng rời đi.  

 

Ngọc Tiểu Long cúi đầu nhìn thi thể Hồng Thiên Đô ngồi dưới đất, một thế hệ kiêu hùng, chết tại đây, cũng coi như là một cái chết bi tráng.  

 

Thậm chí cô ta còn có chút bội phục sự dũng cảm của Hồng Thiên Đô, chẳng qua, đáng tiếc mọi người không phải người cùng đi một con đường, đã định trước chỉ có thể làm đối thủ.  

 

“Trong trận chiến lần này, không biết có phải lại lĩnh ngộ được cái gì rồi hay không?” Ngọc Tiểu Long nghĩ.  

 

Cô ta phất phất tay, sai thủ hạ đến đây xử lí thi thể Hồng Thiên Đô, còn có hiện trường hỗn loạn nữa.  

 

Tin tức Hồng Thiên Đô chết trong tay Tề Đẳng rất nhanh đã truyền ra, sau khi các đại lão biết được, một đám trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ đến không được.  

 

Kiêu hùng làm cho bọn họ phải đau đầu nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã chết!  

 

Phó Phong Vân lại nở mày nở mặt, sau khi biết được tin tức này, cười ha ha, cảm thấy bản thân không nhìn lầm người.  

Giải quyết việc này xong, Tề Đẳng Nhàn tất nhiên dỡ cối giết lừa, sai người trực tiếp đưa ba người lão đồ tể về nhà tù, chuyện này làm cho ba người vô cùng u oán, như là oán phụ bị vứt bỏ.  

 

 

“Bắt đầu viết đi.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nằm trong phòng bệnh, Dương Quan Quan ngồi cạnh giường bệnh, nhàn nhạt mà nói.  

 

 

“Trận chiến hung hiểm nhất cuộc đời, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, La Hán quốc gia Hồng Thiên Đô, danh bất hư truyền…” Tề Đẳng Nhàn nói, Dương Quan Quan viết xuống.  

 

 

Dương Quan Quan nhíu mày nói: “Anh có khác gì đang viết tiểu thuyết đâu? Có thể nói thẳng trọng điểm hay không!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Muốn nghe thì câm miệng! Một trận chiến như vậy, cần phải ghi lại thật tốt.”  

 

 

Dương Quan Quan chỉ có thể kiềm chế lại, quả thực trong lòng ngứa ngày khó nhịn, không có thể quan sát một trận chiến như vậy, cô ta cảm thấy bản thân sẽ tiếc nuối cả đời.   

Advertisement
';
Advertisement