Hai người đi khỏi chỗ của Tống Chí Mai, Lý Vân Uyển nói: “Mẹ em nói với em rằng anh rất thích đi đến trung tâm massage, bảo em trông anh kĩ hơn một chút.”   

 

Tề Đẳng Nhàn đen sầm mặt, lần gặp mặt đầu tiên của hắn và Tống Chí Mai quả thực chính là khi hắn đi ra khỏi trung tâm massage Đông Phương Anh Hoa, có điều... Lần đó rõ ràng là Hoàng Kỳ Bân mời khách, hắn chỉ đi tẩm quất một chút thôi mà.  

 

“Xem ra sự hiểu lầm của bố mẹ vợ đối với tôi cũng thật là sâu sắc, cái này phải cần thời gian để từ từ hóa giải mới được.” Tề Đẳng Nhàn bất lực nhún vai và nói.  

 

“Dám đến trung tâm massage chơi bậy chơi bạ, cẩn thận ngày nào đó em sẽ móc thận của anh!” Lý Vân Uyển cười gằn và nói.  

  Advertisement

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn khẽ giật, chiều hôm nay không phải hắn đã bị “móc thận” rồi hay sao, còn cần đến hôm nào nữa chứ? Khỏi cần nghĩ cũng biết tối hôm nay đoán chừng hắn sẽ lại bị hung hăng “móc thận” rồi.  

 

Tê liệt rồi, chỗ thuốc bổ mà lúc trước lấy ở chỗ lão Tôn và cả mấy thứ thận dê, hàu sống mà dạo gần đây hắn ăn hình như đều đã thành công cốc cả rồi...  

 

Có điều, cho dù có bồi bổ nhiều hơn nữa thì cũng không chống lại được độ chịu chơi của Lý yêu tinh đâu.  

 

Ngay đêm hôm đó, con yêu tinh đó đã buộc một kiểu tóc đuôi ngựa có thể giúp cho đàn ông gia tăng tốc độ tấn công và sức mạnh chí mạng, nhân tiện còn treo thêm hai quả chuông ở hai bên của tóc đuôi ngựa.  

 

“Em không cần lo tôi sẽ đi đến trung tâm massage đâu, với cái tình hình này, chắc là tôi cũng không đi nổi nữa đâu. Thận cũng không cần móc nữa, thêm vài lần nữa thì đoán chừng nó cũng phế ngay thôi.” Tề Đẳng Nhàn nằm bẹp, mệt đến toát mồ hôi.  

 

“Bây giờ da đầu em vẫn còn đang đau đây này, có ai dùng sức kéo như anh không hả? Còn có mặt mũi mà mắng mỏ em à!” Lý Vân Uyển vươn tay ra hung dữ véo lên gò má của hắn.  

 

Tề Đẳng Nhàn xấu hổ cười nói: “Cái này không phải là vì tôi cảm thấy tiếng chuông nghe hay quá hay sao? Chị gái, chị biết chơi quá đấy.”  

 

Mặc dù cảm thấy sau khi bị “móc thận” thì sẽ mệt mỏi đến mức đau khổ, thế nhưng trong quá trình bị “móc thận” thì cũng khá là vui vẻ, nhất là khi phong cách của Lý Vân Uyển vô cùng đa dạng, cũng chỉ có Irena Jinva là có thể chiến đấu một trận với cô ấy thôi.  

 

Lúc trời còn chưa sáng, Tề Đẳng Nhàn đã chịu đựng cơn mệt mỏi để bò dậy và đứng tấn, với những người có cơ thể suy nhược như hắn, nếu như không chăm chỉ dùng “Tam Thể Thức” để củng cố lại thì nói không chừng sẽ ngã xuống vào một ngày nào đó.  

 

Đứng tấn trong khoảng nửa tiếng và chăm chỉ đánh một bài quyền.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình đã thoải mái hơn nhiều rồi, nắm đấm có sức, bước chân có lực, chỉ là nội tạng vẫn có hơi đau nhức trong lúc vận lực.  

 

“Cái tên Hồng Thiên Đô đó mạnh quá, cơ mà đánh nhau với ông ta thực sự rất đã! Đáng tiếc là ông ta đã chết rồi, không biết khi nào mới lại gặp được một đối thủ như vậy nữa!” Tề Đẳng Nhàn nhắm mắt lại, lặng lẽ gồng sống lưng lên và bắt chước tư thế của Hồng Thiên Đô.  

 

Hồng Thiên Đô luyện cơ lưng có hơi lố lăng, trong bằng hình quyền pháp của ông ta, cách phát lực chính là sử dụng các nhóm cơ chính như cơ lưng giữa, cơ sô lớn, cơ sô nhỏ, cơ lưng dưới, cơ cầu vai trên, cơ cầu vai dưới.  

 

Khi các cơ đó thắt chặt lại, sau đó căng ra và bùng nổ, nó sẽ tạo ra một sức mạnh vô tận.  

 

Những búi cơ sau lưng ông ta giống như đôi cánh của một con chim đại bàng to lớn vậy, một khi xòe ra, nó sẽ che khuất cả bầu trời và bay vút vạn dặm!  

 

“Mình thực sự chưa từng nghiêm túc tập luyện bằng hình quyền, thứ mà bằng hình nghiên cứu thực ra chỉ là một chữ nhanh, binh gia quyền chính là bằng hình, thứ mà nó đánh ra chính là cú đấm như một mũi tên nhanh. Nhưng Hồng Thiên Đô hình như không giống thế, con đường mà ông ta đi có cùng một quy luật với con đường mà mình đi khi dùng Bát Quái chưởng, đó là những đòn đánh mạnh mẽ và quyết liệt, các cơ sau lưng được tôi luyện kĩ càng, mỗi khi muốn vận lực, chỉ cần huy động cơ bắp có thể thực hiện được mà không cần giữ lại chút gì.” Cơ cầu vai của Tề Đẳng Nhàn từ từ siết chặt, sau đó là siết chặt cơ lưng giữa, hắn cố gắng kéo lưng lên phía trên nhưng vẫn rất khó để tìm thấy cảm giác kì diệu như khi Hồng Thiên Đô gồng lưng lên.  

 

Đột nhiên, Tề Đẳng Nhàn khí tụ đan điền, lại gồng lên một cách mạnh mẽ và hung hăng mở cơ lưng giữa ra, hai búi cơ ở hai bên phát ra những tiếng va két két!  

 

“Chính là cảm giác này, Lý Tiểu Long có một hình ảnh kinh điển, đó là mở cửa sổ ra và gồng cơ lưng giữa, trông giống như là một đôi cánh dơi đang dang rộng ở phía sau lưng vậy.”  

 

“Bắt đầu từ ngày mai mình cứ tập trung vào việc luyện cơ lưng giữa là được rồi, chăm chỉ kéo xà đơn, khi nào có thời gian thì đến phòng gym để tập kéo lưng.”  

 

Tề Đẳng Nhàn đã lĩnh hội được cảm giác căng và giãn cơ của ban nãy rồi, cảm thấy mình đã chạm đến được một chút nguyên lý.  

 

“Con nhện đạp nước” mà Chiêm Tinh đã nghiên cứu trong suốt mấy năm, hắn nhìn một cái là đã học được rồi, dù cho bằng hình quyền của Hồng Thiên Đô có bí ẩn và kì diệu hơn nữa thì hắn cũng chỉ cần bỏ ra một chút thời gian là có thể bẻ khóa được thôi.  

Đang đắm chìm trong khám phá bất ngờ của mình, Tề Đẳng Nhàn bỗng nghe thấy tiếng chuông vang lên từ phía đầu giường.  

 

 

Hắn quay đầu sang thì thấy Lý Vân Uyển đang ngáp dài và bò dậy, trên đỉnh tóc đuôi ngựa vẫn còn đang treo chuông, mỗi khi cô ấy lắc lư là nó lại kêu lên leng keng.  

 

 

Lý Vân Uyển cười nói: “Anh Tề, anh siêng năng thật đấy, mới sáng sớm mà đã dậy luyện võ rồi!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nhịn không được mà đưa tay ra kéo cái chuông kia kêu leng keng, hắn nói:  “Không phải tôi đang sợ mình bị em chơi đến phế luôn hay sao!”  

 

 

Lý Vân Uyển nói: “Không phải anh đã chơi rất vui hay sao?”  

 

 

Cô ấy thuận thế quỳ dậy và nói với giọng dịu dàng: “Luyện võ cả một buổi sáng rồi, chắc vất vả lắm nhỉ. Nào, đến nghe tiếng chuông kêu tuyệt vời đi?”  

 

 

Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn run lên, thật đấy, tha cho quả thận của chúng ta đi!  

Advertisement
';
Advertisement