Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết

 
             Anh biết nhà họ Nghiêm chắc chắn sẽ đến tận cửa, thế nên anh mới ở lại.  

             Trong phòng, Sở Hạ Vũ nắm tay mẹ cô vừa khóc vừa nói: “Mẹ, là do cô hai nhà họ Nghiêm gọi máy ủi đến muốn phá dỡ nhà chúng ta, con đi cản cô ta lại nhưng cô ta còn đánh con, Hữu Triết vì con nên mới đánh cô ta, chúng ta không thể mặc kệ anh ấy”.  

             “Con tránh ra đi!”  

             Tần Hương Lan khàn giọng nói: “Sở Hạ Vũ tám năm trước mày hủy hoại thanh danh của cả nhà, còn hại tao và bố mày không thể quay lại nhà họ Sở, còn khiến bọn tao phải chịu tội chung với mày tám năm, lẽ nào mày không cảm thấy hổ thẹn sao?”  

             “Nếu không phải mày còn có ích thì tao đã cắt đứt quan hệ mẹ con với mày lâu rồi, đến giờ mày còn muốn làm liên lụy bọn tao, muốn bọn tao giúp tên sao chổi đó hả?”  

             “Tao nói cho mày biết cậu cả nhà họ Nghiêm chết rồi, tao sẽ gả mày cho cậu cả nhà họ Lý, cậu cả nhà họ Lý không thích mày thì còn cậu cả nhà họ Cung, nhà họ Triệu, nhà họ Hải”.  

             “Bây giờ tác dụng duy nhất của mày là dùng thân mày để đổi lấy vinh hoa phú quý, bồi thường thương tổn tám năm bọn tao phải chịu”.  

             Biến cố tám năm về trước đã khiến Tần Hương Lan vốn dĩ được hưởng thụ vinh hoa phú quý lại trở thành một người đàn bà xấu xí, nhếch nhác.  

             Sự thay đổi cực lớn này khiến bà ta trở nên độc ác, đâu còn quan tâm gì đến tình cảm mẹ con nữa.  

             Bên ngoài biệt thự nhà họ Sở.  

             Lâm Hữu Triết đứng đó lạnh lùng nhìn đám côn đồ hùng hổ trước mặt.  

             Bầu không khí căng thẳng khiến đám người hóng chuyện đều sợ hãi không dám đứng lại xung quanh, cùng lắm chỉ đứng cách đó một trăm mét xem tình hình bên này.  

             Nghiêm Mộ Hải đanh mặt đi đến trước mặt Lâm Hữu Triết, hai mắt bùng lên ngọn lửa giận.  

             “Lâm Hữu Triết, con trai tao vừa chết trong tay mày, mày lại dám ra tay đánh con gái tao, mày thật sự nghĩ nhà họ Nghiêm sợ mày sao?”  

             “Nếu mày ép tao thì tao mặc kệ mày có lai lịch thế nào, ông đây có chết cũng phải kéo mày chôn cùng”.  

             “Ông nói xong chưa?”  

             Lâm Hữu Triết bình thản nói: “Nói xong rồi thì ra tay đi, tôi còn chuyện cần phải làm”.  

             “Mày… mày!”  

             Nghiêm Mộ Hải tức giận run lẩy bẩy, không muốn nhiều lời nữa bèn vung tay lên.  

             “Giết chết hắn cho tôi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu, tôi muốn lấy máu hắn để tế con trai tôi”.  

             Đám côn đồ nghe thế đều đỏ mắt hò hét lao đến chỗ Lâm Hữu Triết.  

             “Chỉ dựa vào đám các người mà cũng xứng ra tay đánh anh Lâm à?”  

             Không biết từ lúc nào Long Diệu đã xuất hiện bên cạnh Lâm Hữu Triết.  

             Anh ta lao đến như hổ xông vào bầy dê quật ngã hết đám côn đồ.  

             Sau đó một nắm đấm như gió vung đến, tiếng gào thét thảm thiết liên tục vang lên.  

             Không lâu sau, đám côn đồ đều bị đánh ngã, nằm dưới đất nôn ra máu.  

             Long Diệu lại không hề mất sức, vẫn bình tĩnh đi đến trước mặt Nghiêm Mộ Hải.  

             “Bọn mày, bọn mày… rốt cuộc là ai?”  

             Nghiêm Mộ Hải sợ suýt vỡ mật, hai chân mềm nhũn ngồi bệt dưới đất.  

             “Anh Lâm giết con trai ông vì anh ta dám có ý nghĩ không nên có với chị dâu, anh ta chết cũng chưa hết tội”.  

             “Nếu nhà họ Nghiêm của ông an phận thủ thường thì đã bình yên vô sự, thế nhưng các người lại không biết sống chết năm lần bảy lượt khiêu khích uy nghiêm của anh Lâm”.  

             “Nếu đã thế thì Giang Thành này sẽ không có chỗ cho nhà họ Nghiêm ông nữa”.  

             Nói xong Long Diệu giơ tay lên định kết thúc mạng sống của Nghiêm Mộ Hải.  

             Bỗng một giọng nói uy nghiêm vang lên.  

             “Ban ngày ban mặt mà công khai hành hung người khác, đúng là to gan”.  

             Long Diệu lập tức dừng động tác, quay đầu lại nhìn.  

             Chỉ thấy người nhà họ Lâm đi theo phía sau một thanh niên mặc quân phục, khí thế hiên ngang cất bước đi đến.  

             Long Diệu nhìn Lâm Hữu Triết, Lâm Hữu Triết không nói gì.  

             Mà không nói gì tức là không cần dừng tay.  

             Long Diệu lại giơ tay lên lần nữa, bóp mạnh vào cổ họng Nghiêm Mộ Hải.  

             “Láo xược!”  

             Người thanh niên cực kỳ tức giận khi thấy Long Diệu vẫn không có ý dừng tay.  

             Anh ta bước đến định ngăn Long Diệu lại nhưng không kịp nữa.  

             Một tiếng “rắc” vang lên.  

             Hình dạng cổ Nghiêm Mộ Hải vặn vẹo đáng sợ, mắt ông ta trợn to, chết không nhắm mắt.  

             Thanh niên đó sửng sốt.  

             Người nhà họ Lâm cũng sững sờ.  

             Nhà họ Nghiêm là đối tác ở sòng bạc ngầm của nhà họ Lâm.  

             Hai bên có liên quan lợi ích mật thiết, không thể để nhà họ Nghiêm bị Lâm Hữu Triết hủy hoại được.  

             Thế nên lúc mới biết tin Nghiêm Mộ Hải gặp nạn, người nhà họ Lâm lập tức nhờ vị khách quý trong nhà giúp đỡ.  

             Nhưng lai lịch của người đó rất lớn, chắc chắn sẽ không đích thân ra mặt nên bảo một đàn em thân cận đi theo người nhà họ Lâm một chuyến.  

             Dù sao Lâm Hữu Triết cũng là từng làm lính, chỉ cần một đàn em thân cận của người đó cũng đủ để giải quyết mọi vấn đề.  

             Ai ngờ Lâm Hữu Triết lại ngông nghênh, dám dung túng cho đàn em của mình hành hung người trước mặt đàn em thân cận này.  

             Tên đàn em thân cận đó hung hăng trợn mắt nhìn Long Diệu, sau đó đi thẳng đến trước mặt Lâm Hữu Triết: “Tôi đã đích thân đến đây mà anh còn dám hành hung giết người, anh đúng là coi trời bằng vung”.  

             Lâm Hữu Triết liếc nhìn anh ta, hoàn toàn không có hứng thú nói chuyện với anh ta.  

             Anh xoay người định đi, người thanh niên đó tức giận túm lấy vai Lâm Hữu Triết.  

             “To gan!”  

             Long Diệu bước đến hất tay thanh niên đó ra: “Anh là ai, mau nói tên ra đi!”  

             Địa vị mười chiến tướng của Thiên Cung ở Hạ Quốc tương đương với một thiếu tướng.   

             Nếu không phải đang ở trước mặt Lâm Hữu Triết, Long Diệu phải kiềm chế mình lại thì chỉ với khí thế thiếu tướng của anh ta cũng có thể khiến nhiều quân nhân cảm thấy lạnh sống lưng chứ không phải để người ta xem thường như vậy.  

             “Hai người các anh chết chắc rồi!”  

             Thanh niên đó không chỉ không nói tên mà ngược lại còn cười nhạo hai người.  

             “Đúng là con sâu làm rầu nồi canh, thanh danh của bọn này bị đám người lưu manh các anh làm hỏng rồi”.  

             Long Diệu đang muốn cãi lại thì Lâm Hữu Triết bình thản nói: “Long Diệu, đừng cãi nhau với anh ta, tôi đã biết cấp trên của anh ta là ai, hôm khác tôi sẽ đích thân đến chào hỏi”.   

             “Vâng thưa anh Lâm!”  

             Long Diệu cung kính đáp, sau đó cảnh cáo nhìn người thanh niên rồi rời đi với Lâm Hữu Triết.  

             “Cậu không thể để chúng đi như thế chứ”.  

             Lâm Thiên Kiếm bước đến nói với thanh niên đó.  

             “Tôi làm thế nào cần anh dạy bảo à?”  

             Người thanh niên liếc nhìn hắn, không kiên nhẫn nói: “Thực lực của người đó rất mạnh, nếu tôi ép buộc giữ anh ta lại thì có thể sẽ phải tốn một phần công lực”.  

             “Các anh cũng đừng vội, dù sao người tên Lâm Hữu Triết này cũng đã nói ngày kia muốn tìm nhà họ Lâm các anh tính sổ đó, đến lúc đó giải quyết rõ ràng với anh ta là được”.   

             Dứt lời người thanh niên không quay đầu lại mà rời đi luôn, tất nhiên là đi báo lại tình hình với cấp trên của anh ta.  

             Một bên khác, Lâm Hữu Triết không quay lại nhà họ Sở nữa.  

             Trước khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Lâm, anh có quan hệ càng gần với nhà họ Sở thì càng dễ kéo thù hận lên đầu nhà họ Sở.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement