Bốp!
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Hào Cường ngã xuống đất, đầu óc choáng váng.
Nhưng hắn lập tức ngồi dậy, mở to mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt, chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Sở Văn Xương vẫn chưa phản ứng lại, đẩy mạnh Lôi Lão Hổ ra, mắng chửi: “Ông muốn chết à? Ngay cả anh Cường mà cũng dám động vào, có tin anh Cường gọi Lôi Gia đến giết từng người một không hả?”
“Các anh em, dạy dỗ tên có mắt như mù này trước cho tao, tao phải bẻ cổ ông ta…”
Bụp!
Sở Văn Xương còn chưa kịp nói xong thì Hào Cường đã xông tới cho hắn một cú.
“Mẹ nó, dám đánh cả Lôi Gia, thằng nhãi mày muốn chết à?”
Hào Cường điên cuồng đánh đấm như vũ bão.
Sở Văn Xương bị đánh tơi bời, chỉ biết ôm chặt đầu.
Cho đến khi Lôi Lão Hổ quát dừng lại thì Hào Cường mới dừng tay, thậm chí nếu Lôi Lão Hổ không nói gì thì hắn sẵn sàng đánh chết Sở Văn Xương.
“Lôi Gia, tôi không biết ông lại ở đây… Nếu không tôi cũng không dám đồng ý với yêu cầu của cậu ta!”
Hào Cường chỉ vào Sở Văn Xương trên mặt đất, khổ sở nói.
“Ồ, ý là nếu tao không ở đây thì mày có thể phá hoại không kiêng nể gì đúng không?”
Lôi Lão Hổ trừng mắt, tức giận nói: “Ông đây từ một tên đầu đường xó chợ trở thành Thành Bắc Vương, không phải dựa vào việc ức hiếp người khác, mà là dùng đức thu phục lòng người!’
“Vâng vâng vâng, dùng đức thu phục lòng người, tôi nhớ rồi!”
Hào Cường vội vàng nói theo.
Lôi Lão Hổ lạnh lùng hừ một tiếng sau đó quay sang nói với Lâm Hữu Triết: “Cậu Lâm, để cậu chê cười rồi, là tôi dạy dỗ không nghiêm, lại để đàn em đến đây làm loạn”.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ bồi thường gấp mười lần mọi thứ tổn thất trên công trường, tuyệt đối sẽ không để cậu chịu thiệt thòi”.
Lâm Hữu Triết gật đầu: “Ông xử lý đi”.
Sau đó, anh và Sở Hạ Vũ không thèm để ý đến Sở Văn Xương đang nằm trên mặt đất như con chó chết, mà cứ thế rời đi luôn.
Hào Cường cũng rất đàng hoàng, lập tức cho người đỡ Sở Văn Xương dậy, lái xe tải lớn rời đi.
“Anh Cường, tại sao Lôi Gia lại ở đây?”
Trên xe, Sở Văn Xương tức giận hỏi.