“Là cậu chủ nhà họ Tiêu, Tiêu Nguyên!”  

 

Tên sát thủ bán đứng Tiêu Nguyên không hề do dự.  

 

“Tốt lắm, chỉ cần anh gọi được Tiêu Nguyên đến thì tôi sẽ tha cho anh”.  

 

Lâm Hữu Triết thản nhiên nói.  

 

“Được, tôi gọi ngay!”  

 

Tên sát thủ đồng ý ngay lập tức.  

 

Quả nhiên là loại sát thủ không thể lọt vào bảng danh sách sát thủ, sát thủ chân chính luôn có giới hạn, sao có thể sợ chết mà bán đứng chủ thuê của mình được chứ.  

 

Sau khi tên sát thủ rời đi, trong mắt Lâm Hữu Triết đằng đằng sát khí.  

 

Vốn dĩ nếu Tiêu Nguyên đấu với anh trên thương trường hoặc dùng thế lực trong giới thì anh sẽ anh còn có hứng từ từ đấu với hắn.  

 

Bởi vì anh từng nói, tất cả mọi người trong nhà họ Tiêu đều không thể chết dễ dàng.  

 

Nhưng không ngờ, Tiêu Nguyên lại tìm sát thủ đến.  

 

Bản chất hai việc này hoàn toàn khác nhau.  

 

Anh không sợ sát thủ, Long Diệu cũng không sợ, Tôn Hộc không nhất định là đối thủ, nhưng có thể bảo toàn mạng sống.  

 

Nhưng Sở Hạ Vũ thì sao?  

 

Lâm Tâm Nhi thì sao?  

 

Hai người quan trọng nhất cuộc đời anh không thể chịu bất kỳ sự đe dọa nào được.  

 

Nếu như có, anh sẽ loại bỏ nó trước!  

 

Nghĩ vậy, Lâm Hữu Triết rời khỏi núi Long Đằng mà không do dự.  

 

“Cái gì, giải quyết nhanh vậy sao?”  

 

Tiêu Nguyên vô cùng bất ngờ khi nhận được điện thoại từ tên đàn em thân cận.  

 

Hắn cảm thấy vui mừng khôn xiết khi nghĩ đến chuyện Lâm Hữu Triết - người đã sỉ nhục hắn bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chết.  

 

“Bảo bọn họ mang đầu Lâm Hữu Triết tới đây, sau khi kiểm tra xong, tôi sẽ gửi nốt số tiền còn lại”, Tiêu Nguyên nói.  

 

“Cậu Nguyên, bọn họ muốn anh tới ngoại ô phía Đông”.  

 

Tên đàn em thân cận ngập ngừng nói.  

 

“Tại sao lại phải tới ngoại ô phía Đông?”  

 

Tiêu Nguyên cảm thấy hơi bất an.  

 

“Bọn họ nói, thân phận của bọn họ không tiện xuất hiện trong thành phố, để tránh gặp rắc rối nên tất cả các giao dịch đều phải do chủ thuê tới kiểm tra”, tên đàn em giải thích.  

 

“Vậy được, bây giờ tôi sẽ đến đó ngay”.  

 

Tiêu Nguyên bĩu môi khinh bỉ rồi đứng dậy rời đi.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement