“Lâm Hữu Triết, cậu thật to gan, mau thả cháu trai tôi ra”.  

 

Bà cụ Sở ở bên cạnh sốt ruột giậm chân.  

 

“Hắn là cháu bà, chẳng lẽ Hạ Vũ không phải là cháu bà sao?”  

 

Lâm Hữu Triết lạnh lùng liếc xéo bà cụ Sở: “Hay là trong mắt bà chỉ có một đứa cháu là Sở Văn Xương, còn những người khác đều không đáng được coi trọng?”  

 

Anh vừa dứt lời, đám thanh niên nhà họ Sở trong nhà thờ tổ đều biến sắc.  

 

Họ bỗng nhớ đến ngày thường hình như bà cụ Sở cũng chỉ nói gì nghe nấy với Sở Văn Xương, chưa bao giờ hỏi ý kiến của họ, chưa từng suy xét đến cảm nhận của họ.  

 

Không có gì bất ngờ thì sau này người thừa kế nhà họ Sở chắc chắn là Sở Văn Xương.  

 

Vậy họ có thể nhận lại được gì?  

 

Bà cụ Sở nhận ra vẻ mặt mọi người thay đổi, vội nói: “Lâm Hữu Triết, cậu bớt nói nhăng nói cuội đi, tôi bảo cậu mau thả Văn Xương ra, nếu không tôi sẽ cho cậu đẹp mặt”.  

 

Lâm Hữu Triết nhếch môi cười nhạo, năm ngón tay bỗng dùng sức.  

 

Sở Văn Xương hét lên một tiếng, sắc mặt trở nên tím tái, lưỡi lè cả ra ngoài.  

 

Nhưng bà cụ Sở vẫn không chịu nói Sở Hạ Vũ đã đi đâu.  

 

Thấy Sở Văn Xương sắp nghẹn khí, Sở Hán Lễ ở một bên không nhịn được lớn giọng nói: “Tôi nói, tôi nói, Sở Hạ Vũ bị đưa đến chỗ Thành Bắc Vương rồi”.  

 

Ánh mắt Lâm Hữu Triết trở nên lạnh lùng rồi đẩy Sở Văn Xương vào người Sở Hán Lễ.  

 

Sau đó anh lao ra khỏi nhà họ Sở nhanh như chớp.  

 

Bà cụ Sở tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Hán Lễ, con cũng hèn nhát quá đấy, sao có thể chịu thua trước tên súc sinh đó chứ, đúng là làm mất mặt nhà họ Sở”.  

 

Sở Hán Lễ cười gượng, không nói gì.  

 

Người sắp bị bóp chết là con trai ông ta, lẽ nào muốn ông ta trơ mắt nhìn con trai mình bị bóp gãy cổ sao?  

 

Sắc mặt Sở Văn Xương dần trở lại bình thường nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh như băng.  

 

Không ngờ sự yêu thương bà cụ Sở dành cho hắn lại là giả.  

 

Trong thời khắc liên quan đến sống chết, tính mạng hắn lại không bằng thể diện của nhà họ Sở.  

 

Ở một diễn biến khác, Sở Hạ Vũ bị người lén đưa lên giường của Lôi Lão Hổ.  

 

Cả đời Lôi Lão Hổ không có sở thích gì khác ngoài mấy cô gái xinh đẹp.  

 

Khoảng thời gian này mỗi ngày đàn em của ông ta sẽ tìm đủ kiểu người đẹp rồi đưa vào phòng để ông ta chơi đùa hưởng thụ.   

 

Đây đã là chuyện tất cả mọi người đều ngầm hiểu.  

 

Lúc này Lôi Lão Hổ vừa tắm xong, ông ta quấn một chiếc khăn tắm bước ra từ phòng tắm.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement