“Mau, mau gọi người!”
Khuôn mặt Lâm Kiến Sơn méo mó, điên cuồng gào thét.
Lâm Thiên Kiếm bị dọa sợ chết khiếp, vừa bảo người gọi bác sĩ vừa chạy lên tầng tìm người lớn trong nhà giúp đỡ.
Trong thang máy, gương mặt Liễu Thiên Nghệ đỏ ửng nhìn Lâm Hữu Triết, nói: “Hữu Triết à, buổi họp lớp hôm trước là mình hiểu nhầm cậu, xin lỗi nhé”.
“Không sao”.
Lâm Hữu Triết khẽ xua tay, chuyện nhỏ nhặt đó không đáng để anh để bụng.
Hai người đi thẳng tới tầng sáu, Liễu Thiên Nghệ nói: “Hữu Triết, người anh em của cậu không lên à? Có phải anh ta có xung đột gì với nhà họ Lâm không?”
“Đã lâu cậu không về có lẽ không biết, bây giờ địa vị của nhà họ Lâm ở Giang Thành rất cao, người bình thường không thể đắc tội được với bọn họ, hay là để ông nội mình ra mặt, giảng hòa cho hai bên”.
“Không cần đâu”.
Thái độ của Lâm Hữu Triết vẫn rất bình thản khiến Liễu Thiên Nghệ khẽ bĩu môi.
Lúc cô ta đang định nói gì đó, Lâm Hữu Triết đã nhìn thấy một đôi nam nữa nên bước nhanh qua đó.
Liễu Thiên Nghệ tức giận giậm chân, vội vàng đuổi theo.
“Tôi nói rốt cuộc anh làm việc kiểu gì thế, hôm nay là sinh nhật em gái tôi, bảo anh chuẩn bị quà trước cũng chuẩn bị không tốt, anh mua cái thứ rác rưởi gì thế này?”
Ở góc phòng tiệc, một người phụ nữ ăn mặc sành điệu đang mắng chửi xối xả một người đàn ông, vẻ mặt vô cùng chán ghét, còn ném đi hộp quà mà người đàn ông vừa đưa tới, chiếc vòng tay ngọc bích ở trong hộp bị vỡ thành mấy miếng.
Khuôn mặt người đàn ông hiện lên vẻ đau lòng nhưng không dám nói, chỉ cúi đầu mặc cho người phụ nữ kia khiển trách.
Người phụ nữ này là Liễu Thiên Thiên – người mà Lâm Hữu Triết đã gặp trên núi Long Đằng, còn người đàn ông đó là em trai của Lang Tập.
“Vợ à, anh thật sự đã nghiêm túc chuẩn bị rồi, chiếc vòng này là tiền tiêu vặt nửa năm của anh đấy, anh... anh hết tiền rồi”.
Người đàn ông ngập ngừng nói.
“Đồ bỏ đi, tôi biết ngay loại nghèo hèn như anh không nhờ vả được gì, thật không hiểu sao lúc đầu ông nội lại mù mắt muốn anh vào ở rể nhà tôi, còn gả tôi cho anh, tôi đúng là xui xẻo tám đời!”
Liễu Thiên Thiên vung tay tát thẳng vào mặt người đàn ông.
Anh ta ôm mặt, không dám nói lời nào.
Nhưng Liễu Thiên Thiên càng nhìn lại càng thấy tức giận, cô ta đang giơ tay lên định đánh anh ta lần nữa thì có một bàn tay giơ ra ngăn lại.
“Thằng nào dám quản chuyện của tao!”
Liễu Thiên Thiên cực kỳ tức giận, đang muốn giáo huấn cho kẻ đã phá hỏng chuyện của mình, cô ta vừa quay đầu lại đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lâm Hữu Triết.
“Là... là anh!”
Liễu Thiên Thiên trợn tròn mắt, cứ như nhìn thấy quỷ, trong đầu tràn ngập nỗi sợ hãi.
Cô ta cho rằng Lâm Hữu Triết đến tìm mình tính sổ, suy cho cùng hôm qua cô ta đã sỉ nhục anh như vậy, là ai cũng sẽ tức giận.
Lâm Hữu Triết hoàn toàn không tính toán chuyện hôm qua, anh chỉ hỏi: “Cô dựa vào đâu mà đánh cậu ấy?”
Mười chiến tướng của Thiên Cung đều là anh em sống chết có nhau của anh, vậy thì em trai của Lang Tập đương nhiên cũng là em trai của anh, anh tuyệt đối không cho phép có người bắt nạt người thân của Lang Tập trước mặt anh.
“Tôi, tôi...”
Sắc mặt Liễu Thiên Thiên trắng bệnh, bị dọa sợ đến mức nói không lên lời.
Cô ta sợ đắc tội với nhân vật lớn như Lâm Hữu Triết, lại lo lắng Lâm Hữu Triết sẽ nói ra chuyện cô ta ngoại tình.
Như vậy ông nội cô ta chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho cô ta, bởi vì quy định nhà họ Liễu nổi tiếng là nghiêm khắc.
“Anh bạn, cô ấy không đánh tôi, chỉ là chạm nhẹ chút thôi”.
Người đàn ông vội vàng tiến lên giải vây cho vợ.
Lâm Hữu Triết nhìn chằm chằm anh ta: “Cậu tên là gì?”
Người đàn ông cười ngượng ngùng: “Tôi tên là Tôn Hộc”.
“Tôn Lang là anh trai của cậu đúng không?”
Tôn Hộc ngạc nhiên nói: “Tôi có một người anh trai tên Tôn Lang, nhưng tám năm trước vì chiến đấu nơi sa trường nên đã chết, sao anh biết...”
Anh ta chưa nói xong, Lâm Hữu Triết đã đáp lời: “Bây giờ tôi nói cho cậu biết, Tôn Lang chưa chết, hơn nữa còn làm việc dưới trướng của tôi, cậu có muốn dốc sức làm việc cho tôi cùng anh trai mình không?”
“Anh nói gì cơ?”
Tôn Hộc cứ như nghe thấy chuyện nực cười, sững sờ không biết nên làm sao.
Lâm Hữu Triết không nói tiếp nữa, anh biết Tôn Hộc cần “tiêu hóa” xong những thứ này, hơn nữa chưa chắc anh ta đã tin tưởng anh, nhưng cơ hội đã trao cho anh ta, có thể nắm bắt được hay không vẫn phải dựa vào bản thân Tôn Hộc.
Liễu Thiên Nghệ và Liễu Thiên Thiên ở bên cạnh cũng sửng sốt khi nghe thấy những câu nói của Lâm Hữu Triết.
Lúc hai người họ định lên tiếng, đột nhiên có một nhóm người xông vào cửa phòng tiệc.
Các khách mời trong phòng vừa nhìn thấy vậy, lập tức biến sắc.
“Đây không phải là người nhà họ Lâm ư? Sao lại xuống đây thế này?”
“Không biết, lẽ nào là đến chúc mừng sinh nhật cô hai nhà họ Liễu? Nhưng nhiều người đến quá, người lớn trong nhà họ Lâm đều đến hết cả rồi!”
Đám khách mời bàn tán xôn xao, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Người nhà họ Liễu cũng không rõ tình hình, nhưng ông cụ nhà họ Liễu là Liễu Trọng Sơn vẫn lập tức tới nghênh đón.
“Các vị nhà họ Lâm, xin hỏi có việc gì vậy?”
Thực lực nhà họ Liễu không bằng nhà họ Lâm, nhưng bản thân nhà họ Liễu đã cắm rễ trong ngành vận tải nhiều năm, cũng không cần phải khom lưng khụy gối trước nhà họ Lâm.
“Hừ, lão già họ Liễu kia, mau bảo cháu gái ông giao tên họ Lâm ra đây, nếu không đừng trách nhà họ Lâm chúng tôi xử lý cả nhà họ Liễu các người”.
Trong đội ngũ nhà họ Lâm, một thanh niên trẻ cáo mượn oai hùm lớn tiếng nói.
Đám người nhà họ Liễu bừng bừng lửa giận, đang định lên tiếng khiển trách đã bị Liễu Trọng Sơn ngăn lại.
“Cậu có ý gì?”
Liễu Trọng Sơn nheo mắt lại: “Nhà họ Lâm các cậu không ở trên tầng tiếp đãi khách quý của mình mà chạy xuống dưới bữa tiệc nhà họ Liễu chúng tôi tìm một người họ Lâm, thú vị nhỉ, nói ra không sợ mất mặt nhà họ Lâm sao?”
“Hơn nữa, không phải các cậu thật sự cho rằng nhà họ Liễu chúng tôi dễ bắt nạt, còn nhà họ Lâm các người muốn làm gì thì làm đấy chứ?”
“Nếu phải trở mặt thật, người khác sợ nhà họ Lâm các cậu, còn nhà họ Liễu tôi không sợ đâu!”
“Hay lắm!”
Nghe thấy những lời nói đanh thép này, đám khách mời lập tức vỗ tay tán thưởng.
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên từ bên ngoài: “Những câu nói của ông Liễu thật hùng hồn, nhưng nếu tôi đích thân ra mặt thì ông Liễu có đồng ý giúp một tay không?”
Giọng nói này khiến cả hội trường chìm vào tĩnh lặng.
Ngay cả vẻ mặt của Liễu Trọng Sơn cũng trở nên u ám, nhìn chằm chằm vào cửa phòng tiệc.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc quân phục, vẻ mặt uy nghiêm, bước vào phòng với vẻ oai phong lẫm liệt, bên cạnh là cận vệ và Lâm Khánh Quốc.
“Ông ấy... ông ấy là thiếu tá Tào!”
Có vị khách nhận ra người vừa đến, lập tức kinh ngạc hét lên.
Mọi người vừa nghe đến cái tên này cũng thay đổi sắc mặt.
Không ngờ khách quý nhà họ Lâm mời tiệc lại là một vị sĩ quan, hơn nữa còn là thiếu tá thực quyền trấn thủ biên giới suốt thời gian qua!
Đây là người mà cho dù một vị tướng quân ở khu bình địa cũng chưa chắc đã dám chọc vào.