Mặt Ngô Vân tỏ vẻ thất vọng và đau khổ tràn trề.  

 

Ngay sau đó, cô ấy buồn bã bật cười, nói: “Được, cô có thể đồng ý với yêu cầu của em, thế nhưng chỉ có lần này thôi!”  

 

“Lần này kết thúc thì xin em tha cho chồng cũ của cô, ngoài ra cô đến cứu anh ta không phải vì vẫn còn tình cảm gì mà là bởi không muốn có bất cứ mối quan hệ gì với anh ta nữa mà thôi”.  

 

Vừa dứt lời, Ngô Vân đã vươn tay cởi đồ mặc trên người xuống.  

 

Lâm Hữu Triết vội vàng tiến lên trước ngăn cản động tác của cô ấy.  

 

“Cô Ngô, cô hiểu lầm em rồi, em không phải là người của sòng bạc này”.  

 

Lâm Hữu Triết cười gượng, anh đã hiểu ra ý của Ngô Vân, vẫn may anh phản ứng nhanh, nếu không vấn đề sẽ càng thêm phức tạp.  

 

“A?”  

 

Mặt Ngô Vân đỏ bừng, trầm mặc đầy bối rối.  

 

Mặc dù cô ấy đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẻ đẹp toát ra từ trên người vẫn khiến cho người ta phải liếc mắt.  

 

“Cô Ngô, cô đến nơi này là để cứu người sao?”  

 

Lâm Hữu Triết chuyển chủ đề.  

 

“Đúng thế”.  

 

Ngô Vân mỉm cười cay đắng: “Mặc dù cô đã ly hôn với chồng cũ nhưng anh ta vẫn luôn dùng tên cô làm người bảo đảm để vay tiền đánh bạc ở sòng bạc”.  

 

“Người ở sòng bạc rất hay tới làm phiền cô, cô thật sự không chịu nổi nữa nên mới tìm tới nơi này”.  

 

“Vốn định nộp tiền để chuộc anh ta ra, thế nhưng thật không ngờ anh ta đã vay nặng lãi tới hai triệu tệ, đây là số tiền mà cô không thể gánh nổi”.  

 

“Lúc cô đang định rời đi thì người của sòng bạc lại không cho cô đi”.  

 

“Bọn chúng nhốt cô ở đây, bảo cô chỉ cần hầu hạ tốt ông chủ của bọn chúng thì có thể huỷ bỏ khoản nợ của chồng cũ rồi thả cho cô đi”.  

 

Nghe những lời này, ánh mắt Lâm Hữu Triết chợt trở nên rét lạnh: “Hừ, sòng bạc chó má, không chỉ sử dụng thuốc tinh thần mà còn dám bày ra mấy thủ đoạn mất dạy này”.  

 

“Hữu Triết, sao em lại tới đây?”  

 

Ngô Vân lo lắng nói: “Đám vệ sĩ bên ngoài đều rất lợi hại, hơn nữa hình như còn có cả súng, một mình em vào đây quá nguy hiểm”.  

 

Lâm Hữu Triết khẽ cười, thuật lại ngắn gọn một lượt chuyện anh tới đây để cứu người.  

 

“Hoá ra là như vậy, nhưng cô cũng vừa mới tới đây chưa bao lâu, không thấy cô gái mà em nhắc đến, có lẽ cô ấy đang ở nơi khác rồi”.  

 

Ngô Vân tiếc nuối nói.  

 

“Cô Ngô không cần lo lắng, bạn em đã đi cứu cô Đường rồi, em dẫn cô ra ngoài trước nhé”.  

 

“Được, vậy làm phiền em”.  

 

Ngô Vân thở phào nhẹ nhõm, nói với vẻ vô cùng cảm kích.  

 

Sau đó, Lâm Hữu Triết lập tức dẫn Ngô Vân ra bên ngoài.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement