Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết

“Cứ cho là nhà mày đã bị gạch tên khỏi dòng họ, nhưng chỉ cần một ngày mày vẫn mang họ Sở thì mày không thể không đếm xỉa đến sự sống chết của chúng tao!”  

 

“Ông! Vô liêm sỉ!”  

 

Sở Hạ Vũ không kiềm chế được cơn giận.  

 

“Hỗn láo!”  

 

Sở Hán Lễ giận dữ, giơ tay lên định tát cho Sở Hạ Vũ một bạt tai.  

 

Ầm!  

 

Ông ta còn chưa đến gần đã bị một nguồn lực mạnh mẽ đạp vào bụng, cả người ông ta bay thẳng ra ngoài.  

 

Đám người nhà họ Sở trợn mắt há mồm kinh hãi.  

 

Bọn họ dường như đã quên mất rằng, trước giờ Lâm Hữu Triết làm việc đều không theo lẽ thường, ai dám động vào Sở Hạ Vũ thì phải gánh chịu ngọn lửa giận của anh.  

 

Bỗng chốc, tất cả mọi người đang có mặt trong phòng khách nhà họ Sở đều yên lặng như tờ.   

 

“Tự cút, hay đợi tôi ném từng người một ra ngoài?”  

 

Ánh mắt Lâm Hữu Triết lạnh băng quét qua mọi người, gằn từng chữ một.  

 

Sắc mặt bà cụ Sở hết sức u ám, cuối cùng bèn gõ gậy chống đầu rồng xuống sàn vài cái rồi dẫn đầu đi ra khỏi cửa.   

 

Tất cả người nhà họ Sở còn lại đều vâng vâng dạ dạ, nối đuôi theo sau bà cụ Sở rời đi.   

 

Sở Hán Trung tái mặt, xoay người đi vào phòng bếp xách ra con dao phay, chỉ vào Lâm Hữu Triết.  

 

“Mày, mày cút ra ngoài cho tao, từ nay về sau không cho phép mày lại đến gặp con gái tao nữa!”  

 

Ban nãy, ông ta vừa khép nép nhờ vả, vừa thở hồng hộc uy hiếp, muốn Lâm Hữu Triết giúp đỡ nhà họ Sở.   

 

Nhưng Lâm Hữu Triết không những không giúp mà còn đánh cả anh trai của ông ta, sau này sao ông ta có thể ngẩng mặt ở nhà họ Sở được đây?  

 

“Gì đấy? Gì đấy?”  

 

Tần Hương Lan chắn ngang trước mặt Lâm Hữu Triết, trợn mắt nhìn Sở Hán Trung nói: “Ông có can đảm này từ khi nào vậy hả? Ban đầu cả nhà chúng ta bị nhà họ Sở bắt nạt thì ông chết ở đâu?”  

 

“Ông nói thử coi ông có tích sự gì?”  

 

“Cả đời ông ngoài việc ức hiếp người nhà thì không có chút bản lĩnh, nếu lúc đó ông cũng có lá gan xách dao lên thì liệu dự án công viên tưởng niệm có bị Sở Văn Xương cướp đi hay không?”  

 

“Không... không giống nhau mà!”  

 

Sở Hán Trung vẫn rất sợ vợ, khí thế hùng hổ lập tức tan biến.   

 

“Không giống chỗ nào?”  

 

Tần Hương Lan nổi giận đùng đùng: “Tôi nói cho ông biết, tên họ Sở kia, bây giờ Hữu Triết là đứa con rể mà tôi hài lòng nhất, nó có như thế nào đi nữa thì cũng là vì tốt cho con gái tôi!”  

 

“Ông thì sao? Ngoài việc làm bố mà luôn ngáng đường con gái ra thì còn làm được gì nữa?”  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement