Triệu Bác Tài liếc mắt nhìn, nói với giọng điệu bỡn cợt: “Toàn thế giới chỉ có vỏn vẹn ba chiếc xe loại đó, hai chiếc ở nước ngoài, chiếc còn lại ở trong nước. Chiếc duy nhất trong nước thuộc quyền sở hữu của chiến thần Hữu Triết vĩ đại của chúng ta”.
"Trái lại cháu rất tò mò, muốn biết con rể của cô tìm đâu ra chiếc Lincoln Emperor thứ tư nữa vậy?”
"Chuyện này...”
Tần Hương Lan há hốc mồm, mãi một lúc lâu vẫn không nói nên lời
Đám họ hàng thân thích trong phòng bao lập tức cười ầm lên, ánh mắt giễu cợt đổ dồn về phía Tần Hương Lan và Lâm Hữu Triết đang ngồi trong góc.
"Tên họ Lâm kia, mày đúng là sao chổi, lại dám dùng xe giả để lừa tao!”
Tần Hương Lan nổi giận đùng đùng, quay đầu mắng chửi Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết không nói một lời nào, cứ như thể đang ngầm thừa nhận.
Như vậy càng khiến Tần Hương Lan tức giận, nếu không phải còn có nhiều họ hàng thân thích ở đây thì bà ta đã lao đến chém tên vô dụng đáng chết này một nghìn mảnh!
Lúc này, Triệu Bác Tài lại nói: "Nếu mọi người đều đã đến đông đủ thì bắt đầu gọi món thôi, bữa tối nay cháu mời, mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái”.
Vừa dứt lời, lập tức phòng tiệc trở nên náo nhiệt.
Mọi người rối rít khen ngợi Tần Cao Nhã tìm được một người đàn ông tốt, đời này có thể hưởng phúc được rồi.
Có người còn chế nhạo Sở Hạ Vũ mấy câu, bảo cô yêu đương với một tên tội phạm cưỡng gian sống cực khổ mà lại thích sĩ diện, đời này chỉ có thể chịu khổ thôi.
Sở Hạ Vũ không quan tâm đến những lời khó nghe đó, chỉ áy náy liếc nhìn Lâm Hữu Triết.
Cho dù cô biết đám họ hàng này cay nghiệt nhưng cũng không ngờ lại cay nghiệt đến mức này, nếu sớm biết như vậy thì cô đã không bảo Lâm Hữu Triết đi cùng.
Ngược lại Lâm Hữu Triết không hề để bụng, những lời nói lạnh nhạt này vốn không thể ảnh hưởng đến anh.
Suy cho cùng, tại sao con người lại phải quan tâm cách nhìn của một bầy kiến cơ chứ?
Thật sự quá phiền phức, cứ giẫm dưới chân giết hết là được.
Chẳng mấy chốc, đám người đó đã gọi một bàn ngập tràn thức ăn, trong đó có vài người không biết điều còn gọi hai ba chai rượu vang.
Chớp nhoáng đã tiêu tốn hết ba mươi bốn mươi nghìn tệ, Triệu Bác Tài không nói gì nhưng lòng đau như cắt.
Tần Cao Nhã vẫn chưa chịu tỉnh ngộ, ở đó hét lớn: “Chú hai, không phải chú rất thích uống rượu sao? Gọi thêm mấy chai rượu vang nữa đi, cháu sợ một chai không đủ mình chú uống đâu!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!