Trong mắt hai người, Lôi Lão Hổ chẳng qua cũng chỉ là đại ca của đám côn đồ, đáng để cho họ kính rượu sao?  

 

Tần Cao Nhã tức đến mức sắp mất lý trí.  

 

Đây chính là cơ hội tốt để nhà họ Tần của cô ta có cơ hội thiết lập mối quan hệ với Thành Bắc Vương - Lôi Gia.  

 

Bây giờ Sở Hạ Vũ lại muốn phá hủy cơ hội ngàn năm có một của bọn họ, sao người phụ nữ này có thể ác độc như vậy chứ?  

 

“Chết đi cho tôi, đồ đê tiện không biết tốt xấu!”  

 

Cô ta đặt mạnh ly rượu xuống, giơ tay lên định tát Sở Hạ Vũ một bạt tai!  

 

Đám họ hàng thờ ơ đứng nhìn, không ai muốn ra tay ngăn cản.  

 

Trong mắt bọn họ, cú tát này là Sở Hạ Vũ đáng bị đánh, ai bảo cô không biết điều, cố tỏ vẻ thanh cao chứ?  

 

Nhưng lúc này, một bàn tay bất chợt đưa ra, nắm chặt lấy cổ tay của Tần Cao Nhã.  

 

Tần Cao Nhã còn tưởng rằng là người họ hàng nào đó không có mắt muốn ngăn cản cô ta nên lớn tiếng mắng chửi: “Mẹ kiếp, mày buông ra cho tao, mày là cái thá gì mà dám ngăn cản tao hả?”  

 

Đợi đến khi cô ta quay đầu lại, biểu cảm dữ tợn trên mặt cô ta bỗng cứng đờ.  

 

Không ngờ người vừa ngăn cô ta lại là Thành Bắc Vương - Lôi Gia!  

 

Lúc này, sắc mặt Lôi Lão Hổ xám như tro tàn, ông ta nhếch miệng cười gằn: “Vừa nãy cô mắng cô Sở gì cơ?”  

 

Nghe thấy vậy, cả phòng bao ngay lập tức yên lặng như tờ.  

 

Sắc mặt tất cả đám họ hàng đều trắng bệch, tay nâng ly rượu bắt đầu run bần bật, bên tai cứ như thể vang lên tiếng sấm sét!  

 

Cô Sở?  

 

Cô Sở nào, Sở Hạ Vũ sao?  

 

Tần Cao Nhã cũng sợ chết khiếp, cô ta ấp úng mãi một lúc lâu mà chẳng nói nên lời.  

 

Triệu Bác Tài căng thẳng đến mức miệng lưỡi khô khốc, nhưng hắn nhận thầu ở công trình khu dân cư tồi tàn, cũng có thể xem là đồng nghiệp của Lôi Lão Hổ.  

 

Hắn đang chuẩn bị tiến lên, nói đỡ vài câu cho Tần Cao Nhã.  

 

Bưu Tử đứng bên cạnh lập tức giáng một cú tát vào mặt Triệu Bác Tài, khiến hắn ngã nhào xuống đất.  

 

“Hừ! Mẹ kiếp, mày là cái thá gì mà lại dám ồn ào ở trước mặt đại ca tao?”  

 

“Mau cút đi, nếu làm chậm trễ việc đại ca tao kính rượu cô Sở thì tao sẽ lấy mạng mày!”  

 

Nói xong, Bưu Tử lại đá Triệu Bác Tài một cước.  

 

Triệu Bác Tài sợ đái cả ra quần, một mùi hôi thối tràn ngập khắp phòng bao, Bưu Tử tức giận giẫm vào hai chân hắn lần nữa.  

 

Lôi Lão Hổ giẫm lên mặt mũi Triệu Bác Tài, sau đó mới bước tới trước mặt Sở Hạ Vũ.  

 

Tay ông ta cung kính cầm ly rượu với khuôn mặt nịnh bợ.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement