Bên ngoài biệt thự.  

 

Nước mắt Bưu Tử chảy dài, nghiến răng nghiến lợi rời đi.  

 

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hữu Triết nhận được cuộc gọi từ Long Diệu.  

 

“Anh Lâm, Lôi Lão Hổ đã…”  

 

“Sao thế?”  

 

Lâm Hữu Triết cảm thấy có chuyện không ổn.  

 

“Lôi Lão Hổ và đám thuộc hạ của ông ta bị giết hết rồi”.  

 

Long Diệu hít sâu, chậm rãi nói: “Người duy nhất chạy thoát là Bưu Tử, anh ta mang theo di ngôn của Lôi Lão Hổ”.  

 

“Ông ta nói gì?”  

 

“Ông ta nói…”  

 

Trong lòng Long Diệu cảm thấy hơi nghẹn lời: “Ông ta bảo anh phải cẩn thận”.  

 

Im lặng.  

 

Sự im lặng đến chết người.  

 

Lâm Hữu Triết không nói lời nào, thậm chí vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.  

 

Anh chỉ cầm điện thoại lên.  

 

Ngọn lửa giận bùng cháy!  

 

 

 

Trong phòng bệnh ở bệnh viện.  

 

Mắt Bưu Tử đỏ hoe, ngồi trên giường.  

 

Lâm Hữu Triết dẫn theo Long Diệu cất bước đi vào.  

 

Bưu Tử lập tức bước xuống giường, hai gối quỳ xuống đất, dập đầu.  

 

“Xin anh Lâm hãy báo thù cho đại ca tôi”.  

 

Long Diệu định đến đỡ Bưu Tử đứng lên.  

 

Nhưng lần này Lâm Hữu Triết lại đích thân tiến lên trước.  

 

“Yên tâm đi, tôi sẽ không để ông Lôi chết vô ích đâu”.  

 

Lâm Hữu Triết thấp giọng nói rõ từng câu từng chữ.  

 

Bưu Tử cảm động rơi nước mắt nói: “Người giết đại ca tôi là Vũ Hầu Gia đã có tiếng trong giới ở Giang Thành, lão là người do nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm bảo đến vì họ nghĩ đại ca tôi là chỗ dựa của anh”.  

 

“Nhà họ Lâm vẫn còn dám đâm đầu vào chỗ chết sao?”  

 

Ánh mắt Lâm Hữu Triết đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tay siết chặt nắm đấm.  

 

Cùng lúc đó từng cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong đầu anh.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement