Tôn Hộc phát ra một tiếng hừ đau đớn và ngã nhào xuống đất.
Đường Uyển sợ hãi hô lên, lao tới ôm lấy Tôn Hộc.
“Xin mấy người đừng đánh anh ấy, tôi cầu xin mấy người đấy!”
Đường Uyển khóc như mưa.
Khoảng thời gian này cô ấy đã biết Tôn Hộc chính là người đáng thương mà cô ấy từng cứu lúc trước.
Hai người dần trở nên gần gũi hơn, không lâu trước đó đã thổ lộ tình cảm, chính thức trở thành một đôi tình nhân.
Thế nhưng không ngờ cuộc sống ngọt ngào vẫn chưa bắt đầu thì biến cố đã xảy đến!
“Kéo cô ta ra!”
Đội trưởng nhóm vệ sĩ ra lệnh: “Tên Tôn Hộc này rất khó giải quyết, ý của cậu chủ là có thể thẳng tay đánh chết, chúng ta chỉ cần đưa Sở Hạ Vũ và Lâm Tâm Nhi trở về là được!”
“Đã hiểu!”
Mấy tên vệ sĩ lập tức rút vũ khí từ bên hông ra, họng súng nhắm thẳng vào Tôn Hộc.
Dù là như vậy thì Đường Uyển vẫn không có ý định rời đi.
Cô ấy ôm chặt lấy Tôn Hộc, gương mặt xinh đẹp ngập tràn vẻ kiên định và quả quyết.
“Dừng tay, tôi đi với mấy người, tha cho bọn họ đi!”
Nhìn thấy đám vệ sĩ định bóp cò, Sở Hạ Vũ lớn tiếng hô lên.
Thế nhưng đám vệ sĩ lại không hề có ý định dừng tay lại, giết Tôn Hộc rõ ràng sẽ gây nên tổn thất lớn hơn cho Lâm Hữu Triết.
Bọn chúng không thể để Tôn Hộc sống sót rời đi, như vậy sẽ lưu lại tai hoạ ngầm cho bản thân.
Đúng vào khoảnh khắc này, những tiếng súng nối tiếp nhau đồng loạt vang lên.
Cả đám vệ sĩ không chút phòng bị đều trúng đạn mà ngã xuống.
Tiếp đó, một nhóm người mặc đồ đen che mặt cùng xông tới giải cứu toàn bộ mấy người Sở Hạ Vũ và Tôn Hộc.
“Chuyện gì thế này, Giang Thành đáng lý không còn thế lực của Lâm Hữu Triết nữa mới phải, ai lại dám giúp đỡ hắn chứ?”
Đội trưởng nhóm vệ sĩ không bị trúng đạn, nghi hoặc lên tiếng.
Hắn vội vàng lấy điện thoại ra báo cáo lại sự việc.
Bên kia, khi đi tới một khuất sâu dưới chân núi, những người mặc đồ đen che mặt cuối cùng cũng dừng lại.
“Cảm ơn mọi người, xin hỏi mọi người là ai?”
Sở Hạ Vũ nhìn những người che mặt đó, hỏi.
“Cô Sở không cần phải biết chúng tôi là ai, mấy người mau rời khỏi Giang Thành đi, hiện giờ Giang Thành quá nguy hiểm!”