Cả người Lương Huy Khang run bần bật, đứng sững tại chỗ như bị điện giật.
Sau đó, ông ta nhìn thấy một bóng dáng già nua, chậm rãi đi từ ngoài cửa vào.
“Chủ… Chủ tịch?”
Hai mắt Lương Huy Khang trợn tròn, hoàn toàn hoảng hốt.
Ông ta không ngờ, chút chuyện nhỏ nhặt này lại kinh động đến chủ tịch tỉnh!
Người này là chủ tịch tỉnh đấy, nếu ở thời xưa thì chính là người cai quản cả một vùng lớn, dưới một người trên vạn người.
Vì một tên giả mạo, sao có thể chứ?
Ngay lúc Lương Huy Khang đang kinh hãi, cảnh tượng diễn ra tiếp theo khiến ông ta càng khiếp sợ hơn.
Chỉ thấy chủ tịch vội vàng đi đến trước mặt Lâm Hữu Triết, hít sâu một hơi và quỳ một chân xuống!
“Chủ tịch tỉnh Thao Tiến – Nam Kinh Quốc kính chào chiến thần Hữu Triết!”
Rầm!
Khoảnh khắc nghe thấy cách xưng hô này.
Sắc mặt Lương Huy Khang và Hồng Nguyên Chính lập tức trắng bệch, bọn họ ngây người tại chỗ, khó có thể cử động.
Sao có thể chứ?
Không phải nói chiến thần Hữu Triết đã hy sinh rồi sao?
Người trước mặt sao có thể là chiến thần Hữu Triết được chứ?
“Tướng quân, tôi đến trễ, khiến tướng quân chịu ấm ức rồi, tôi đúng là đáng chết!”
Nam Kinh Quốc ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa nói.
“Cũng không muộn lắm”.
Lâm Hữu Triết thản nhiên nói.
Ngay sau đó, anh ngẩng đầu lên nhìn Giang Hải bên ngoài phòng thẩm vấn.
Là ông ta bất chấp nguy cơ bị cách chức, tự mình đến gặp chủ tịch, thông báo chuyện xảy ra ở Giang Thành.
Nếu không phải như vậy, e rằng chuyện sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Lúc này, Long Diệu cũng được thả ra từ phòng thẩm vấn khác.
Sắc mặt anh ta u ám, nhanh chóng bước tới bên cạnh Lâm Hữu Triết.
“Anh Lâm, xảy ra chuyện lớn rồi!”