Đợt này không dễ gì mới rời tỉnh được một lần, thế mà lại bị một thằng nhãi ranh chưa trải sự đời của Giang Thành đánh, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì thể diện của Lê Mưu hắn nhất định sẽ mất hết!
Vậy nên Lâm Hữu Triết bắt buộc phải chết, bất cứ kẻ nào biết chuyện này thì đều phải diệt khẩu.
“Tôi hiểu rồi”.
Lúc này, cậu chủ Đông Lạc khẽ gật đầu.
“Đội bảo vệ Đông Lạc nghe lệnh”.
Anh ta hô lên.
“Có!”
“Xử lý bọn chúng theo cách mà cậu chủ Lê vừa mới nói ban nãy”.
Cậu chủ Đông Lạc phất tay hạ lệnh.
Trên mặt Lê Mưu vốn đang ngập tràn vẻ vui mừng vì sắp sửa báo được mối thù lớn, thế nhưng một giây sau, đội bảo vệ của gia tộc Đông Lạc lại bắt giữ rồi trói gô hắn và Lê Tiên Nhi lại.
“Chuyện này là sao vậy chứ?”
Lê Mưu biến sắc: “Cậu chủ Đông Lạc, có phải anh nhầm lẫn gì rồi không?”
“Không nhầm”.
Cậu chủ Đông Lạc bước tới bên cạnh Lâm Hữu Triết, nhếch mép cười lạnh lùng: “Ban nãy mấy người nói muốn giết hết bạn bè của anh ta”.
“Thật không may, tôi cũng là bạn của anh ta, nếu như mấy người đã muốn giết tôi, vậy thì tôi còn đứng đây để cho mấy người giết nữa à? Chắc chắn phải ra tay trước để tự bảo vệ mình rồi!”
Nghe thấy lời này, hai anh em Lê Mưu bỗng ngơ ngác.
Đường đường là cậu chủ của gia tộc ở ẩn mà lại làm bạn với tên nhà quê này, sao có thể cơ chứ?
Thế nhưng không đợi bọn chúng lên tiếng hỏi, người của đội bảo vệ đã áp giải bọn chúng đi vào trong rừng sâu.
“Người anh em, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Cậu chủ Đông Lạc cười ha ha vỗ lên vai Lâm Hữu Triết, nói.
“Anh là cậu chủ của nhà họ Đông Lạc à?”
Lâm Hữu Triết nhíu mày.
Không ngờ đường đường là cậu chủ của nhà họ Đông Lạc mà sáng sớm lại xuống núi săn thỏ, lại còn bị anh bắt gặp.
“Sự thật là vậy, Đông Lạc Vô Song chính là tôi”.
Đông Lạc Vô Song tự vỗ lên trên ngực mình, dương dương tự đắc nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!