Liễu Thiên Thiên chỉ vào Sở Hạ Vũ chửi nói: "Mày mới vừa giặt quần áo xong, cho dù có da vụn đều bị nước cuốn trôi đi hết, mày cho rằng chúng tao là kẻ ngốc sao?"  

 

"Vậy xem xem cô có hay không”.  

 

Sau khi Liễu Thiên Thiên chửi bới, còn chưa kịp rút tay lại, Đông Lạc Vô Song đã bước tới và nắm cổ tay cô ta.  

 

"Anh, anh buông tôi ra!"  

 

Liễu Thiên Thiên biến sắc, cô ta muốn vùng vẫy, nhưng bàn tay của Đông Lạc Vô Song giống như một cái kìm, không thể thoát ra được.  

 

"Chậc chậc, xem đây là cái gì?"  

 

Đông Lạc Vô Song nở nụ cười vô hại, dùng một cây kim bạc khều ra một vài mảnh vụn da còn dính máu trên móng tay của Liễu Thiên Thiên.  

 

"Có câu nói độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, hôm nay cuối cùng tôi cũng được thấy tận mắt”.  

 

"Người trên giường không phải là em gái cô sao, để đổ oan hãm hại người khác, đến thủ đoạn này mà cô cũng dùng được à?"  

 

"Tôi, tôi không có, tôi không làm, anh ngậm máu phun người!"  

 

Sắc mặt Liễu Thiên Thiên đã tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, hét lớn.  

 

Nhưng Liễu Trọng Sơn là người nhạy bén cả một đời, vừa nhìn vào mặt cháu gái mình đã biết hơn nửa sự thật là như vậy.  

 

Cụ ấy tức giận hừ một tiếng, dùng sức tát mạnh vào mặt Liễu Thiên Thiên: "Bắt nó về, nhốt trong từ đường, ba tháng không được thả ra ngoài!"  

 

"Vâng!"  

 

Hai người nhà họ Liễu ngay lập tức giữ lấy Liễu Thiên Thiên, chuẩn bị rời đi.  

 

Lâm Hữu Triết tiến lên một bước, muốn chặn người lại.  

 

Đánh Sở Hạ Vũ xong chỉ nhốt trong từ đường ba tháng thôi sao, vậy cũng quá dễ dàng rồi nhỉ?  

 

Có điều, Sở Hạ Vũ đột nhiên nắm lấy tay anh khẽ lắc đầu.  

 

Lâm Hữu Triết hít một hơi thật sâu đứng sang một bên.  

 

"Lâm Hữu Triết, không phải cậu đi tìm người chữa bệnh cho Thiên Nghệ sao, sao lại trở về sớm như vậy?"  

 

"Người mà cậu tìm đâu rồi? Không phải cậu nhóc này đấy chứ?"  

 

Liễu Trọng Sơn lạnh lùng nói.  

 

"Nhóc thì sao, coi thường thanh niên trẻ à?"  

 

Không đợi Lâm Hữu Triết trả lời, Đông Lạc Vô Song đã đáp trả với vẻ mặt không vui.  

 

"Ở thế gia Đông Lạc chúng tôi, bệnh tình của cháu gái ông chỉ dành cho kẻ nhập môn chữa trị thôi, đừng nói là đến tôi tự mình tới, cho dù kéo bừa một người đang học nghề cũng có thể chữa khỏi!"  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement