Bây giờ anh vẫn phải tới bệnh viện xem tình hình của Liễu Thiên Nghệ, tạm thời tha cho tên này một mạng, đồng thời cũng cần hắn chuyển lời.  

 

Ở một diễn biến khác, sau khi ông lão mặc đồ sợi đay thành công tháo chạy thì dừng lại bên trong một cảng không người và không ngừng thở dốc.  

 

Tình trạng của ông ta lúc này rất tệ, nếu như không kịp thời xử lý thì e rằng vết thương trên vai và trên chân phải sẽ khiến cơ thể mất máu quá nhiều.  

 

Thế nhưng ông ta đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cũng không biết phải tới nơi nào để tìm người giúp đỡ.  

 

Vào lúc mà ông ta đang chuẩn bị xông vào một căn nhà gần đó thì một bóng người chậm rãi áp sát ngay sau lưng ông ta.  

 

Ông lão vội vàng quay đầu lại, phát hiện ra là người phóng ám khí về phía Long Diệu ở trước cửa thang gác ban nãy.  

 

“Anh bạn, tôi ở đây, mau tới giúp tôi với!”  

 

Ông ta bật cười hớn hở, xem ra cậu chủ vẫn rất coi trọng ông ta, trợ thủ còn tới đây nhanh như vậy.  

 

Thế nhưng một giây sau, nụ cười trên mặt ông ta đã trở nên cứng đờ.  

 

Chỉ thấy người đó bước tới trước mặt ông ta rồi khẽ búng ngón tay, một viên đá mũi nhọn lao thẳng về phía đỉnh đầu của ông ta.  

 

 

 

Phụt!  

 

Máu bắn tung tóe.  

 

Ông lão mặc đồ sợi đay trợn to mắt, không tin là mình lại chết như thế.  

 

Lẽ nào tên này không phải đến giúp ông ta sao?  

 

Một bên khác, mấy người Lâm Hữu Triết đã về đến bệnh viện.  

 

“Hữu Triết, các anh không sao chứ?”  

 

Vết thương trên người Sở Hạ Vũ đã được xử lý, trông không nghiêm trọng như lúc nãy, Lâm Hữu Triết cũng yên tâm.  

 

“À, Thiên Nghệ đã tỉnh rồi”.  

 

Sở Hạ Vũ nói.  

 

Nghe thế Lâm Hữu Triết không khỏi mừng rỡ.  

 

Anh nhanh chân bước vào phòng bệnh, quả nhiên thấy Liễu Thiên Nghệ đã tỉnh, đang ngồi trên giường.  

 

“Lớp trưởng, cậu tỉnh rồi à?”  

 

Lâm Hữu Triết bước đến, thoải mái nói.  

 

Liễu Thiên Nghệ đang ăn canh, nghe tiếng thì ngờ vực ngẩng đầu lên: “Anh là ai?”  

 

Lâm Hữu Triết sửng sốt nhìn Đông Lạc Vô Song đang ngoáy mũi bên cạnh.  

 

Đông Lạc Vô Song chỉ vào đầu nói: “Mất trí nhớ, cái này còn khó xử lý hơn người thực vật nữa, tùy duyên vậy”.  

 

“Có ảnh hưởng đến sức khỏe không?”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement