Sở Văn Xương tỏ vẻ khinh bỉ, cho hắn ăn ngay một bạt tai, nói: "Cái tát này là trả cho mày, mày nên nhớ là, từ giờ về sau, nếu có gặp người họ Sở thì phải biết điều mà né đi đấy!"  

 

"Mày dám đánh tao sao?"  

 

Nhạc Khải sững người.  

 

Từ nhỏ đến giờ, gã chưa từng bị ai đánh.  

 

Vậy mà lần này đến thành phố ở tỉnh này, lại bị người ta đánh!  

 

"Cút sang một bên đi, mày nghĩ mày là bố thiên hạ, người khác không động đến được sao?"  

 

Sở Văn Xương đắc ý, còn đạp Nhạc Khải một cái.  

 

Hắn vừa quay người đi thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc.  

 

Đó là Lý Phi, cục trưởng Cục Quy hoạch Giang Thành.  

 

Đây mới chính là mục tiêu chính mà hắn muốn tạo quan hệ tối nay.  

 

Lệnh của Lý Phi đồng nghĩa với cơ hội làm ăn lớn, bà cụ Sở đã dặn dò hắn nhất định phải tạo quan hệ với ông ta.  

 

"Ông Lý..."  

 

Sở Văn Xương mỉm cười đon đả, định bước đến chào hỏi.  

 

Vậy mà Lý Phi lại lướt qua hắn, ánh mắt đầy lo lắng: "Cậu Nhạc, vết thương trên mặt cậu là sao, là ai làm vậy?"  

 

Haiz!  

 

Nụ cười của Sở Văn Xương phút chốc sựng lại, trong đầu không còn nghĩ được gì nữa.  

 

Tại sao Lý Phi lại quan tâm đến gã chứ, không lẽ gã...  

 

Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ đành quay người trốn đi.  

 

"Đứng lại cho tao, ai cho mày đi mà đi thế!"  

 

Nhạc Khải quát về phía Sở Văn Xương.  

 

...  

 

Chuyện xảy ra sau cánh gà không hề ảnh hưởng đến hoạt động của bữa tiệc từ thiện.  

 

Sau khi bước ra, Sở Hạ Vũ ngồi ngay gần chỗ của Lâm Hữu Triết đang ngồi.  

 

Cô nhìn quanh phía trước một lượt, bất chợt dừng lại chỗ Lâm Hữu Triết đang ngồi.  

 

"Người đàn ông này, sao trông có vẻ quen thế nhỉ?"  

 

Cô khẽ nghiêng đầu, trông rất đáng yêu.  

 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement