“Có thể liếm giày được chưa?”
Lâm Hữu Triết cười khẩy hỏi.
“Cái này… cái này không tính!”
Tần Cao Nhã đỏ bừng cả mặt, không chịu thua nói: “Hai mươi nghìn tệ thôi mà, bây giờ trên người ai mà chẳng có hai mươi nghìn tệ chứ, đây không thể chứng minh được gì!”
“Có giỏi thì...”
Tần Cao Nhã nghiến răng: “Có giỏi thì cậu lấy hai mươi triệu tệ ra đi”.
“Đúng thế, lấy hai mươi triệu tệ ra”.
Đám họ hàng lại bắt đầu đổi giọng, hoàn toàn quên mất những gì mình vừa nói.
“Chỉ cần cậu lấy hai mười triệu tệ ra đây, đừng nói là liếm giày cho cậu, bảo tôi cởi trần chạy ra ngoài cũng được luôn!”
Tần Cao Nhã lại trở nên dương dương tự đắc.
Cô ta dám khẳng định Lâm Hữu Triết không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Nếu cậu ta thật sự giàu có, thì lần trước ở phòng bao, sao có thể để để mặc bọn họ sỉ nhục?
Sở Hạ Vũ không thể chịu đựng được nữa, cô vừa định nổi giận, lại bị Lâm Hữu Triết ngăn lại.
“Là cô nói đấy nhé, đừng có mà lật lọng lần nữa”.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng bật cười, sau đó móc ra một tấm thẻ ngân hàng.
Thấy vậy, biểu cảm trên mặt mọi người bỗng cứng đờ.
Tần Cao Nhã cũng giật nảy mình, nhưng cô ta lại lập tức nói với vẻ khinh thường: “A, tiện tay rút ra tấm thẻ ngân hàng này mà đã muốn doạ nạt tôi, cậu cho rằng tôi sợ rồi à?”
“Mật mã sáu số 0, cô tự tra đi”.
Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.
“Được, nếu như cậu đã không biết tốt xấu, vậy thì tôi sẽ vạch mặt cậu ngay bây giờ!”
Cô ta nhận lấy thẻ ngân hàng, rồi gọi điện thoại cho ngân hàng.
Để mọi người đều có thể nhìn ra được bộ mặt giả dối của Lâm Hữu Triết, cô ta còn cố ý mở loa ngoài.
“Chào cô, làm phiền cô tra giúp tôi số dư của tấm thẻ này”.
Tần Cao Nhã nói.
“Chào quý khách, bên trong tấm thẻ này đã không có tiền mặt nữa”.
Bên trong điện thoại, giọng nói ngọt ngào của nhân viên chăm sóc khách hàng chậm rãi vang lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!