Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết

“Tự làm tự chịu!”  

 

Lâm Hữu Triết lạnh lùng hừ một tiếng, rời đi cùng Sở Hạ Vũ.  

 

Trước giờ Lâm Hữu Triết chưa bao giờ thỏa hiệp với loại người được voi đòi tiên này.  

 

“Đúng là đồ điên!”  

 

Sau khi rời đi, trong lòng Sở Hạ Vũ vẫn còn sợ hãi.  

 

Ban nãy cô sợ hết hồn, hoàn toàn không ngờ Tần Cao Nhã sẽ bắt cô làm con tin.  

 

Thật may là Lâm Hữu Triết đã từng đi lính nên biết đánh đấm, nếu đổi thành người khác, không chừng chỉ có thể ngoan ngoãn dâng tiền lên.   

 

Hai người đi dạo một vòng bên ngoài, chờ nỗi sầu lo trong lòng Sở Hạ Vũ vơi bớt, Lâm Hữu Triết mới đưa cô về nhà.  

 

Tần Đại Tráng và Tần Cao Nhã đã rời đi.   

 

Bọn họ vừa vào cửa đã thấy Tần Hương Lan sa sầm mặt mày, ngồi trên ghế sô pha.  

 

Lâm Hữu Triết không định ở lại, vừa chuẩn bị rời khỏi đã nghe thấy Tần Hương Lan lạnh lùng nói: “Đứng lại, tao đã cho mày đi chưa hả?”  

 

“Cô còn việc gì à?”  

 

Lâm Hữu Triết quay đầu lại hỏi.  

 

“Lâm Hữu Triết, rốt cuộc mày phải ích kỷ đến mức nào thì mới vô tình như thế?”   

 

“Mày làm thế, sau khi anh tao về nhà sẽ nói tao như thế nào hả?”  

 

“Nói con gái tao tìm được một thằng người yêu ích kỷ ác độc, nói tao là cô mà thấy chết không cứu?”  

 

“Vậy sau này tao đào đâu ra mặt mũi để về nhà mẹ!”  

 

“Mẹ, ban nãy Tần Cao Nhã muốn giết con đó!”  

 

Sở Hạ Vũ trợn mắt lên, khó tin nói: “Là Hữu Triết cứu con, mẹ không cảm ơn anh ấy thì đã đành, sao mẹ lại mắng anh ấy vậy chứ?”  

 

“Vì sao mẹ phải cảm ơn nó?”  

 

Tần Hương Lan vô lý đáp: “Nó hại mẹ sau này không còn mặt mũi về nhà mẹ đẻ, mẹ còn phải cảm ơn nó hả?”  

 

“Mẹ không bảo nó cút ra ngoài đã khách sáo lắm rồi!”  

 

“Còn con nữa, con cũng có làm sao đâu, hét lên làm gì chứ?”  

 

Nghe đến đây, Sở Hạ Vũ thất vọng cười gượng.   

 

Cô không còn tâm trạng nào để tranh cãi nữa, sau khi tiễn Lâm Hữu Triết về, cô đi thẳng lên tầng hai.  

 

Tần Hương Lan vẫn còn chửi bới, không chịu buông tha.   

 

...  

 

Cùng lúc đó, ở nhà họ Tiêu.   

 

Mọi người trong nhà họ Tiêu đang đón tiếp một lão già tóc bạc phơ.  

 

“Tiền bối Mã, chúng tôi ngày trông đêm ngóng, cuối cùng cũng đợi được ông!”  

 

Tiêu Tung Hoành ngồi bên cạnh, nhiệt tình nói.  

 

Tiền bối Mã nhắm hai mắt, thái độ ngạo mạn, gật đầu.   

 

“Tiêu Tung Hoành, danh sách đề cử của nhà họ Tiêu năm nay có những ai?”  

 

Cụ ta thản nhiên hỏi.  

 

“Vốn dĩ Nguyên Nhi có tên trên danh sách này, đáng tiếc Nguyên Nhi lại gặp bất trắc, bị người ta giết hại”.  

 

“Sau đó, tôi định thêm tên Chí Phong vào danh sách, nhưng Chí Phong cũng không may gặp nạn”.  

 

“Cho nên trong thời gian ngắn, tôi cũng chưa quyết định xong sẽ viết tên ai vào danh sách này.’  

 

“Cái gì?”  

 

Tiền bối Mã mở mắt ra: “Tại sao ông không nói cho chúng tôi biết chuyện mấy đứa trẻ nhà họ Tiêu liên tiếp gặp nạn?”  

 

“Hàng năm các ông tài trợ cho chúng tôi nhiều như vậy, Thiên Nghĩa Hội chúng tôi cũng có nghĩa vụ thay nhà họ Tiêu diệt trừ mối nguy”.  

 

“Do tôi sơ sót, không ngờ hung thủ vừa xảo quyệt lại mất hết tính người, nếu tôi nhờ Thiên Nghĩa Hội giúp đỡ sớm hơn thì Chí Phong cũng sẽ không gặp nạn”.  

 

Tiêu Tung Hoành than thở.  

 

“Bây giờ vẫn kịp”.  

 

Tiền bối Mã đứng dậy, cặp mắt lóe lên tia sáng: “Nói tôi biết kẻ kia là ai, tôi sẽ lấy đầu hắn để an ủi linh hồn hai cậu chủ nhà họ Tiêu!”  

 

“Người này tên là Lâm Hữu Triết!”  

 

Tiêu Tung Hoành nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn là con nuôi của Tiêu Thiên Ngọc, bởi vì năm đó chúng tôi không để ý đến Tiêu Thiên Ngọc mới dẫn đến việc nó bị nhà họ Lâm làm hại”.  

 

“Mà Lâm Hữu Triết lại đổ hết chuyện này lên đầu chúng tôi, đúng là vô lý”.  

 

“Tiêu Thiên Ngọc?”  

 

Ánh mắt tiền bối Mã chợt lóe lên: “Chính là cô gái mà năm đó nhà họ Tiêu chuẩn bị gả cho thiếu chủ của Thiên Nghĩa Hội chúng tôi sao?”  

 

“Không sai!”  

 

Tiêu Tung Hoành gật đầu: “Năm đó Tiêu Thiên Ngọc may mắn được thiếu chủ Thiên Nghĩa Hội để ý, vốn dĩ chúng tôi định gả nó cho thiếu chủ”.  

 

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement