“Mày là ai?”
Người chắn trước mặt hắn đương nhiên là Lâm Hữu Triết.
Trong lòng Hải Uy cực kỳ không thoải mái, vậy mà lại có người ngăn hắn tán gái, đúng là cái thứ không biết tốt xấu!
“Anh Hải, ban nãy hắn là người đánh em”.
Trương Linh Phi trề môi nói.
“Cái gì, mày lại còn dám đánh người phụ nữ của tao, muốn chết à?”
Sắc mặt Hải Uy lạnh tanh, bực tức mắng chửi.
Vừa hay tên này còn là bạn trai của Sở Hạ Vũ, nhân cơ hội này phải dạy dỗ cho hắn một trận ra trò.
“Trương Dương, giao tên này lại cho cậu đấy”.
Hải Uy nói với ra phía sau.
“Hiểu rồi ạ”.
Một người đàn ông cao to cường tráng, khắp người toàn cơ bắp siết tay thành nắm đấm tiến lên trước.
“Thằng ranh, dám đánh chị dâu của tao, hôm nay không đánh gãy một cánh tay của mày thì Trương Dương tao sẽ đi đầu xuống đất!”
Trương Dương gầm lên rồi tung một cú đấm về phía Lâm Hữu Triết.
“Cẩn thận!”
Ba người Sở Hạ Vũ không nhẫn nhịn được mà hô lên.
Tốc độ quá nhanh, Trương Dương này rõ ràng là một kẻ luyện võ.
Trương Linh Phi cười lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, Trương Dương là cao thủ Taekwondo, đối phó với một tên rác rưởi chỉ biết ức hiếp phụ nữ, đó còn không phải… bốp!”
Cô ta vẫn chưa nói xong, Trương Dương đã bay ra, đập lên bức tường trong phòng bao.
“Đó còn không phải gì cơ, tiếp tục nói đi”.
Lâm Hữu Triết nhìn cô ta, mỉm cười sâu xa!
Mặt Trương Linh Phi trắng bệch, kinh hoảng lùi ra sau lưng Hải Uy.
“Thằng ranh, mày chết chắc rồi, đã lâu lắm rồi không có người dám khiêu khích tao”.
Hải Uy nở nụ cười thâm độc, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Sau khi nói mấy câu, hắn nhàn nhã ngồi xuống rồi vắt chéo hai chân.
“Bây giờ tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống dập đầu với Phi Phi, sau đó tự vả vào mặt mình một trăm cái thì chuyện này coi như bỏ qua”.
“Nếu không đợi người của tao đến, kết cục của mày sẽ như thế nào thì không ai có thể nói trước được đâu”.
“Nếu đã như vậy thì đợi người của mày đến rồi nói tiếp”.