“Thế nhưng cậu ta lại quá tham lam, không những không biết cảm kích nhà họ Lâm mà lại còn nảy sinh ý đồ xấu với chị dâu của mình, kết quả bị nhà họ Lâm xoá tên khỏi gia tộc và đuổi khỏi Giang Thành”.
“Sau này nghe nói là chạy đi làm lính, khoảng thời gian gần đây mới trở về, hiện nay hình như còn là một tên vô công rồi nghề”.
“Cái gì, Lâm Hữu Triết làm ra những chuyện này thật hả?”
“Thế thì cũng quá vô liêm sỉ rồi, nghe nói cậu ta còn được nhà họ Lâm nuôi nấng lớn khôn, đúng là ăn cháo đá bát”.
“Tôi thấy xấu hổ vì có loại bạn học như vậy, sau này đi ra ngoài đừng nói là tôi có quen biết với cậu ta”.
Cả đám bạn học đồng loạt lên tiếng.
Khương Minh Vũ thấy mình đã thành công gây nên thù hận thì nhếch mép cười thâm độc.
Trong mắt Tần Mộng Dĩnh loé lên vẻ thất vọng, quay đầu sang chỗ khác.
Từ Hoa lại nghiêm túc nói: “Mọi người đừng như vậy, ai cũng có một thời trẻ tuổi bừng bừng khí thế, phạm phải sai lầm không đáng sợ, chỉ cần bằng lòng sửa đổi thì chúng ta cũng nên cho cậu ta cơ hội”.
“Bạn học Hữu Triết, công ty tôi gần đây đang thiếu mất một chân đội trưởng đội bảo vệ, cậu từng đi lính, võ thuật chắc hẳn không tồi, có muốn xem xét tới chỗ tôi làm không?”
“Tiền lương trả cho cậu mỗi tháng ba nghìn tệ, không chắc có thể khiến cuộc sống của cậu được đầy đủ sung túc, thế nhưng ăn no mặc ấm thì nhất định là đủ”.
Nghe thấy lời này, mọi người đồng loạt nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Lâm Hữu Triết, còn không mau đồng ý đi, cậu đang sững sờ gì thế?”
Khương Minh Vũ thúc giục.
“Đúng thế, đừng có mà không biết tốt xấu, anh Hoa cho cậu cơ hội là xem trọng cậu lắm rồi”.
“Nếu là tôi thì sớm đã quỳ xuống đất mà dập đầu cảm ơn, tên này vẫn còn đứng đó mà giả bộ cao ngạo, rõ ràng là hết thuốc chữa!”
“Đồ bỏ đi thì vẫn là đồ bỏ đi, dù có cho cậu ta cơ hội thì cậu ta cũng sẽ không trân trọng đâu”.
Đám người anh một câu tôi một câu, sỉ nhục Lâm Hữu Triết không ra gì.
Ban đầu sùng bái ngưỡng mộ bao nhiêu thì lúc này ghét bỏ khinh thường bấy nhiêu.
“Đủ rồi!”
Một tiếng gầm lớn đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy Chu Đại Bôn đanh mặt trừng mắt nhìn mọi người.