Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết



 

 

 

“Thôi xong rồi, mình mở miệng ra là nói thích Mộng Dĩnh nhưng lại chẳng hề biết đến sinh nhật của cô ấy nữa”.  

 

Chu Đại Bôn cười gượng nói.  

 

“Không ai có thể hoàn hảo cả, chuyện này không liên quan gì đến thích hay không”.  

 

Lâm Hữu Triết vỗ vai người anh em an ủi.  

 

“Buổi họp lớp lần này là do Từ Hoa một tay lên kế hoạch chuẩn bị”.  

 

“Họp lớp là giả, nhân cơ hội này bày tỏ mới là thật”.  

 

Lâm Hữu Triết đã nhận ra mọi chuyện từ nãy, nhỏ giọng phân tích.  

 

“Thế cũng hết cách”.  

 

Chu Đại Bôn xua tay: “Không làm tốt chính là không làm tốt, nói đi nói lại chỉ là mượn cớ thôi”.  

 

“Mình cũng chẳng còn mặt mũi nào bày tỏ với Mộng Dĩnh nữa rồi”.  

 

“Thôi vậy, cứ thế đi”.  

 

Lúc này bên chỗ xe bánh kem đã hát vang bài mừng sinh nhật.  

 

Đợi Tần Mộng Dĩnh ước và thổi nến xong, đèn trong phòng VIP mới được bật lên.  

 

Sau đó là màn cắt bánh kem.  

 

Tần Mộng Dĩnh cắt bánh nhưng lại có cảm giác cắt phải vật cứng gì đó.  

 

Cô ta mở ra xem, thế mà lại là một hộp trang sức tinh xảo.  

 

“Đây là…”  

 

Tần Mộng Dĩnh biến sắc, vô cùng kinh ngạc.  

 

Từ Hoa tiện thể cầm chiếc hộp rồi lấy chiếc nhẫn lớn sáng lấp lánh bên trong ra, quỳ một gối xuống.  

 

“Mộng Dĩnh, từ thời còn đi học anh đã cực kỳ thích em rồi”.  

 

“Trời đất chứng giám cho tấm lòng của anh với em, em có thể cho anh một cơ hội để anh kề vai sát cánh đứng cạnh em không?”  

 

Tần Mộng Dĩnh sửng sốt, hơi lúng túng.  

 

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, căn phòng lập tức vang lên tiếng hò reo.  

 

“Đồng ý đi, đồng ý đi!”  

 

“Anh Hoa, chị Dĩnh, một cặp trời sinh”.  

 

“Người có tình cuối cùng sẽ bên nhau”.  

 

Từng tiếng nói vang lên.  

 

Lâm Hữu Triết cảm nhận được cơ thể Chu Đại Bôn hơi cứng nhắc.  

 

Tần Mộng Dĩnh ngơ ngác một lúc, hai má ửng hồng.  

 

Cô ta đang phân vân không biết có nên đồng ý hay không thì cửa phòng VIP bỗng bị ai đó đạp vào.  

 

“Mẹ kiếp, bọn mày đang làm cái quái gì thế hả, tối muộn ăn cơm còn đốt pháo hát hò gì đấy, vẫn chưa xong nữa à?”  

 

Một người đàn ông mặc chiếc khoác da, để ngực trần bước vào lớn giọng mắng.  

 

Trên ngực hắn có in ba cái đầu lâu hợp lại thành một vòng tròn.  

 

“Anh là cái thá gì, liên quan gì đến anh?”  

 

Khương Minh Vũ là người đầu tiên đứng lên chỉ vào người đàn ông mắng.  

 

“Mau cút ra ngoài, cái thứ chó má không biết sống chết, cũng không nhìn xem đây là đâu”.  

 

“Có hình xăm trên người thì giỏi lắm à, có tin tôi tống các anh vào tù không hả?”  

 

Mọi người đều lên tiếng mắng.  

 

Người đàn ông đó cười khẩy, bước đến đấm vào mặt Khương Minh Vũ một cú khiến hắn choáng váng.  

 

“To gan thật!”  

 

Hồ Thượng Dân giận dữ hét lên.  

 

“Tôi là ông chủ công ty Thượng Dân, anh là ai mà dám gây chuyện ở đây?”  

 

“Công ty Thượng Dân thì hay lắm sao?”  

 

Một tiếng cười nhạo vang lên.  

 

Chỉ thấy mấy chục người đàn ông ăn mặc giống người đàn ông áo khoác da, bước từ bên ngoài vào.  

 

Trên ngực ai cũng có ba hình đầu lâu, trông rất đáng sợ, dữ tợn.  

 

Phía sau đám người này là một người đàn ông đầu trọc mặc đồ vest màu đen chậm rãi bước ra.  

 

Nhìn thấy người đàn ông đầu trọc, Từ Hoa biến sắc, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.  

 

Hồ Thượng Dân vẫn chưa nhận ra, bước đến nói: “Tất nhiên là hay rồi, vì đây là công ty do Hồ Thượng Dân tôi – ông nội anh mở”.  

 

Có Từ Hoa ở đây, hắn không sợ đám côn đồ này gây ra chuyện lớn gì.  

 

Dù sao nhà họ Từ cũng là một trong số các gia tộc đứng đầu ở Giang Thành.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement