“Anh nói hắn không ký được hợp đồng thì hắn sẽ không ký được, không tin thì em cứ đợi mà xem”.
Lâm Hữu Triết nhéo nhẹ mũi cô đầy ẩn ý.
Lúc này, nhận được tin con gái đang nằm viện, Sở Hán Trung và Tần Hương Lan cuối cùng cũng đến.
Vừa vào cửa, Tần Hương Lan đã lên tiếng chửi rủa: “Rốt cuộc thằng vô dụng Lâm Hữu Triết mày đang làm trò quỷ gì thế hả? Cả ngày chẳng có công việc đàng hoàng thì đã đành, Hạ Vũ đến nhà bà nội mà mày cũng không đi cùng nó, còn khiến nó bị thương nằm viện, rốt cuộc mày có ích gì?”
Bà ta vừa nói vừa bước lên đẩy Lâm Hữu Triết ra, hung tợn trừng mắt nhìn anh.
“Mẹ, mẹ đừng trách Hữu Triết, là con không cẩn thận thôi…”
Sở Hạ Vũ biết Lâm Hữu Triết vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc em gái nên không trách anh.
Sắc mặt Tần Hương Lan rất khó coi, oán giận nói: “Con thanh minh giúp nó thì có tác dụng gì, dự án có thể lấy lại được sao? Có thể kiếm được tiền à? Đồ ăn đã dâng đến miệng rồi còn bị cướp, mẹ sắp bị các con làm cho tức chết rồi”.
“Cô đừng lo, dự án này ngoài Hạ Vũ ra không ai có thể ký được đâu”.
Lâm Hữu Triết mỉm cười nói: “Ngoài ra, người nào lấy công ty từ tay cô ấy thì ai đó sẽ phải ngoan ngoãn trả lại thôi. Chuyện này cứ giao cho cháu, cháu nhất định sẽ khiến cô hài lòng”.
“Giao cho mày ư?”
Tần Hương Lan khinh thường cười nói: “Lâm Hữu Triết, mày có đầu óc không thế? Còn giao cho mày, mày đừng làm loạn lên là tao đã cảm ơn trời đất lắm rồi”.
“Được rồi, Hạ Vũ không sao thì tao đi đây, nhìn thấy cả hai là phát bực!”
Dứt lời, Tần Hương Lan cầm túi xách rời đi.
Sở Hán Trung cũng vội vã đi theo ra ngoài.
Một đêm yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Sở Văn Xương ăn mặc rất chỉnh chu, lái chiếc Mercedes của hắn chạy đến tập đoàn Diệt Lâm.
Đến cổng tập đoàn, hắn vừa nói mình là người nhà họ Sở, bảo vệ đang gác cổng lập tức tỏ thái độ như gặp lại bố mình, chỉ ước gì có thể cõng hắn lên tầng.
Điều này khiến Sở Văn Xương vô cùng đắc ý, đi đường cũng ưỡn ngực thẳng lưng hơn, hệt như đang bước vào nhà mình.
Ở văn phòng chủ tịch, Long Diệu đã chuẩn bị chu đáo để tiếp đón Sở Hạ Vũ, đây là việc mà Lâm Hữu Triết cố ý dặn dò nên anh ta không dám rề rà.
Lúc này cửa văn phòng bị đẩy vào.