“Này, cậu không bế mình sao?”  

 

Tần Mộng Dĩnh ngơ ngác.  

 

Bình thường mà nói, vào những lúc như này đàn ông không phải nên mạnh mẽ bế kiểu công chúa, cho cô ta nép vào trong lồng ngực rộng rãi hay sao?  

 

Không được nữa thì cõng cũng ổn mà!  

 

Vóc dáng cô ta chuẩn như vậy, được cõng cô ta cũng là một dạng hưởng thụ.  

 

Thế nhưng Lâm Hữu Triết lại muốn dìu cô ta về?  

 

“Đừng phí lời, mau đứng dậy”.  

 

Lâm Hữu Triết đã rất khó chịu.  

 

Ngoài Sở Hạ Vũ ra, anh chưa từng dây dưa với người phụ nữ nào khác nhiều như vậy.   

 

“Hừ, đồ trai thẳng sắt đá!”  

 

Tần Mộng Dĩnh cau mày, dáng vẻ dỗi hờn trừng mắt nhìn anh.  

 

Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của Lâm Hữu Triết, cô ta cũng khập khiễng trở về đến phòng từ lối cửa sau của khách sạn.  

 

Nhìn vết thương trên đầu gối, Tần Mộng Dĩnh cuống tới độ suýt thì bật khóc: “Tối mai mình có một buổi biểu diễn vũ đạo, tới lúc đó nếu như mặc váy thì vết thương này biết tính sao đây?”  

 

Thấy Lâm Hữu Triết đứng bên cạnh chẳng nói năng gì.  

 

Tần Mộng Dĩnh cầm lấy chiếc gối ôm bên cạnh rồi ném về phía anh.  

 

“Đều trách cậu, nếu không phải cậu đi nhanh như thế thì mình cũng không vấp ngã, cậu là đồ đáng ghét!”  

 

“Chiều mai mình đến giúp cậu trị thương, bảo đảm sẽ không để lại sẹo”.  

 

“Bây giờ cậu tự làm sạch vết thương đi, đừng để bị nhiễm trùng”.  

 

Nói xong, anh bước thẳng ra khỏi phòng.  

 

Tận sâu trong tiềm thức, Lâm Hữu Triết vẫn nhận định rằng đây là người phụ nữ mà người anh em của anh thích.  

 

Không cần biết tương lai Chu Đại Bôn có theo đuổi được Tần Mộng Dĩnh hay không, ít nhất bây giờ anh cũng không thể tỏ ra quá thân mật với cô ta.  

 

Mặc kệ tiếng mắng chửi phía sau lưng, Lâm Hữu Triết bước vào trong thang máy.  

 

Mười phút sau, Lâm Hữu Triết đã đến tập đoàn Diệt Lâm.  

 

“Anh Lâm, sao anh lại tới đây thế?”  

 

Long Diệu ngẩng đầu hỏi.  

 

“Cậu có biết Cô Linh Cốc không?”  

 

Lâm Hữu Triết vào thẳng vấn đề.  

 

“Anh Lâm cũng biết thế lực này sao?”  

 

Long Diệu vô cùng kinh ngạc, sau đó nói: “Thế lực giang hồ ở Giang Thành, sau khi trải qua chuyện lần trước đã hoàn toàn hỗn loạn”.  

 

“Không chỉ thế lực bản địa nhìn chăm chăm vào món hời này mà các thế lực bên ngoài cũng muốn tận dụng thời cơ nhảy vào, kiểm soát tài nguyên ngầm của Giang Thành”.  

 

“Cô Linh Cốc này tới từ Miêu Thành”.  

 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement