Nếu như không phối hợp, thứ đợi tập đoàn Diệt Lâm chắc chắn là cuộc chiến đẫm máu của Cô Linh Cốc.
“Lợi hại như vậy sao”.
Quả nhiên Lâm Hữu Triết nhướng mày nói với vẻ kinh ngạc.
“Chàng trai, tôi thấy cậu còn trẻ tuổi, nhưng vẫn có mắt nhìn đấy”.
Phùng Huy khẽ cười, sau đó lấy ra một bản hợp đồng.
“Bản hợp đồng này đề cập tới tất cả tụ điểm giải trí ở khu vực Giang Thành và Nam Thành, giao hết lại cho Cô Linh Cốc chúng tôi phụ trách chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
“Tôi đã ký tên xong xuôi rồi, cậu cứ xem một lượt, sau đó cũng ký tên đi, không cần kéo dài thời gian của mọi người thêm nữa”.
Nói xong, Phùng Huy đưa cho anh một chiếc bút.
Phùng Huy bật cười, đây đâu phải bàn chuyện làm ăn, rõ ràng là muốn anh ký thẳng tên lên đó.
Anh không nhận lấy cây bút, ngược lại cầm lấy hợp đồng xem kỹ lưỡng mấy lượt.
“Giao những tụ điểm giải trí này cho mấy người, lợi nhuận từ các tụ điểm giải trí, Cô Linh Cốc mấy người lấy chín mươi phần trăm, tập đoàn Diệt Lâm và các tụ điểm giải trí đó chỉ được nhận mười phần trăm còn lại thôi sao?”
Lâm Hữu Triết cười hỏi.
“Đúng thế, đây đã là phương thức phân chia hợp lý nhất rồi”.
Phùng Huy bắt đầu ăn không nói có: “Cậu xem mấy tụ điểm này đều có liên quan đến một số ngành hoạt động đen tối, nhưng chỉ cần giao lại cho bọn tôi, bảo đảm sẽ không có người bên Cục Chấp pháp tìm tới điều tra, còn có thể khiến cho tất cả những kẻ tới gây sự phải ngoan ngoãn nghe lời!”
“Quan trọng hơn là…”
Phùng Huy thấp giọng nói: “Chúng tôi có thể khiến cho những tụ điểm này ngang nhiên buôn bán mấy “bảo bối” kia”.
Dứt lời, Phùng Huy còn mô phỏng động tác “hít đồ”.
Lâm Hữu Triết nhíu mày, ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh: “Mấy người muốn buôn bán chất cấm tại các tụ điểm giải trí dưới danh nghĩa của tập đoàn Diệt Lâm sao?”
“Đương nhiên rồi”.
Phùng Huy gật đầu như lẽ đương nhiên: “Đây là món hời lớn lắm đấy, nếu không thì tại sao chúng tôi chỉ chia cho mấy người một phần lợi nhuận chứ?”
“Bởi vì dù cho chỉ là một phần lợi nhuận thì cũng cao hơn so với toàn bộ lợi nhuận hiện giờ của mấy người, đã hiểu chưa hả nhóc con?”
“Ôi, Rốt cuộc cậu có thể quyết định được không đấy?”
“Không thể quyết định thì mau gọi quản lý tới đây, thủ lĩnh như tôi không có thời gian để dây dưa với đứa nít ranh như cậu đâu, lãng phí thời gian”.
Nghe tới đây, Lâm Hữu Triết bật cười.
“Yên tâm đi, tôi có thể ra quyết định”.
“Vậy thì tốt, mau ký tên… rắc!”
Phùng Huy vẫn còn chưa nói hết câu, Lâm Hữu Triết đã bóp vụn cây bút.
“Cậu đang làm cái quái gì thế?”
Phùng Huy đập bàn đứng dậy, trừng mắt nhìn Lâm Hữu Triết.
“Thủ lĩnh Phùng, điều tôi quyết định chính là bảo mấy người cút được bao xa thì cút!”
“Mảnh đất Giang Thành này không phải nơi mà mấy người có thể chấm mút!”
“Cậu nói cái gì?”
Phùng Huy nổi điên: “Cậu dám đùa với tôi à? Muốn chết hả?”
Hắn siết chặt bàn tay đang muốn dạy cho Lâm Hữu Triết một bài học.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!