"Anh, đồ khốn nạn!"  

 

Tần Mộng Dĩnh tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, lớn tiếng chửi rủa.  

 

"Cô còn chưa thấy chuyện khốn nạn hơn nữa đâu”.  

 

Kỷ Phong vô cùng đắc ý, cười khẩy nói: "Sao hả, cân nhắc cẩn thận đi”.  

 

"Dù sao thì bây giờ danh tiếng của cô cũng đã bị hủy hoại, có thể tiếp tục làm nghệ sĩ nữa hay không vẫn là một vấn đề”.  

 

"Nhưng chỉ cần vui vẻ với tôi một lần, không chỉ có thể tiếp tục tổ chức buổi biểu diễn, còn có thể cứu được bạn của cô, một mũi tên trúng hai đích, tại sao không làm?"  

 

Thật ra, Kỷ Phong đã có ý đồ với Tần Mộng Dĩnh từ rất lâu.  

 

Nhưng khi đó, Tần Mộng Dĩnh là một cô gái cao quý, chỉ có những cậu ấm mới có thể với tới.  

 

Một tổng giám đốc công ty giải trí tầm trung như hắn còn không đủ tư cách xách giày cho Tần Mộng Dĩnh.  

 

Nhưng trải qua chuyện khách sạn, giá trị con người của Tần Mộng Dĩnh đã giảm mạnh.  

 

Những cậu ấm kia sao có thể coi trọng một con đàn bà đê tiện không có lòng tự trọng, vậy nên cơ hội của hắn đến rồi.  

 

"Tần Mộng Dĩnh, đừng đồng ý với hắn”.  

 

Lâm Hữu Triết ngồi ở trên ghế, bình tĩnh nói.  

 

"Câm miệng, ở đây có chỗ cho cậu nói sao?"  

 

Kỷ Phong gầm lên, ngay lập tức đưa mắt ra hiệu với bảo vệ.  

 

Bảo vệ hiểu ý, lập tức rút dùi cui ra, quất về phía Lâm Hữu Triết.  

 

"Dừng tay, các anh đừng đánh cậu ấy nữa, tôi, tôi đồng ý với anh!"  

 

Tần Mộng Dĩnh hoảng sợ vội vàng ngăn cản.  

 

Nghe thấy vậy, Kỷ Phong nhất thời bật cười ha hả.  

 

Lâm Hữu Triết khẽ cau mày.  

 

"Anh phải nói được làm được đấy”.  

 

"Sau... sau khi chúng ta kết thúc, anh phải thả bạn tôi rời đi an toàn, cho dù buổi biểu diễn có được tổ chức hay không cũng không thành vấn đề”.  

 

Ánh mắt Tần Mộng Dĩnh hiện lên vẻ ấm ức, vô cùng khó khăn nói.  

 

"Đương nhiên rồi, Kỷ Phong tôi cũng có địa vị nhất định trong giới giải trí, sao có thể nói lời không giữ lời chứ?"  

 

Kỷ Phong nở nụ cười nham hiểm, sau đó vẫy tay để giải tán đám bảo vệ.  

 

Cuối cùng hắn cũng có thể “nếm” được mùi vị của cô gái có vẻ đẹp tuyệt trần như Tần Mộng Dĩnh, cảm giác đó đúng là không phải sảng khoái một cách bình thường.  

 

Nhưng đúng lúc này, Lâm Hữu Triết đột nhiên lên tiếng.  

 

"Đợi đã”.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement