Hắn lập tức hét lớn: "Chủ tịch, anh mau rời khỏi đây, ở đây có một tên sát nhân liều mạng, đừng để hắn làm hại đến anh, tôi giúp anh chặn hắn lại!"
Lời vừa dứt, hắn đã nhào tới ôm lấy đùi của Lâm Hữu Triết.
Mấy tên bảo vệ khác cũng chật vật đứng lên, chắn trước mặt Long Diệu, ra vẻ như muốn thề sống chết bảo vệ anh ta.
"Một đám ngu dốt, tất cả tránh ra!"
Long Diệu vô cùng tức giận, hét vào mặt bọn chúng.
"Ai nói với các người, đây là kẻ sát nhân, anh ấy là ông chủ thực sự của tập đoàn Diệt Lâm, Lâm Hữu Triết!"
"Cái gì?"
Lý Hổ chấn động, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Bịch!
Lâm Hữu Triết đá một cước vào mặt Lý Hổ khiến hắn bay ra xa.
Ánh mắt anh lạnh lùng, nhìn chằm chằm Long Diệu: "Đúng là nực cười, với tư cách là ông chủ của tập đoàn Diệt Lâm, tôi lại bị nhân viên dưới trướng uy hiếp muốn ném xuống sông cơ đấy?"
"Người thân và bạn bè của tôi còn bị thắt cổ treo ở ngoại ô Giang Thành?"
"Long Diệu, đây là công ty do cậu quản lý sao?"
"Tôi...”
Long Diệu mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
Anh ta quỳ một chân xuống, trầm giọng nói: "Là do tôi quản không tốt, xin anh trách phạt!"
"Đợi lát nữa tôi sẽ tính sổ với cậu sau”.
Lâm Hữu Triết tức giận hừ một tiếng, quay người đi nhanh về phía phòng làm việc của Kỷ Phong.
“Chủ tịch Long, kẻ không biết thì không có tội!”
Lý Hổ lao tới ôm lấy chân của Long Diệu van xin.
Hắn khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi giàn giụa, vô cùng nhếch nhác khó coi.
“Cút ra!”
Long Diệu nổi điên: “Dám dùng người thân và bạn bè của anh Lâm để uy hiếp anh ấy, mày có mấy chục nghìn lá gan mới dám thốt ra những lời như thế?”
“Tao thấy người bị dìm xuống sông tối hôm nay nên là mày mới đúng!”
“Tôi, tôi…”
Sắc mặt Lý Hổ trắng bệch, sợ tới xanh mắt mèo.
Lúc này, hắn giống như một con chó hoang không có nhà, cúp đuôi lại sợ hãi, còn đâu cái dáng vẻ hống hách như khi trước nữa.
“Là Kỷ Phong, là Kỷ Phong sai khiến tôi làm như vậy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!